Giống như suy nghĩ của Tử Kiều, vào mấy nhà hàng rồi nhưng đều bị từ chối.Thật ra ở tình trạng của cô bây giờ rất khó xin việc.Bọn họ chỉ cần biết cô là người mù liền không muốn nhận đừng nói đến việc cho cô được đánh thử cho họ nghe.
Tử Kiều có chút mệt mỏi, ánh sáng ngày càng thấp hơn không khí cũng hơi ngột ngạt, người qua người lại vẫn cứ diễn ra tấp nập,vừa phải hỏi đường còn phài dò đường. Đối với một người xung quanh chỉ toàn là bóng tối quả nhiên vô cùng vất vả.
Nhà hàng này là địa chỉ cuối mà Hạ Đồng ghi chú cho cô,nghe qua đây là nhà hàng rất lớn mang phong cách Châu Âu sang trọng.
Được sự chỉ dẫn của bảo vệ, Tử Kiều cũng đi vào được sảnh lớn.
Tiếp tân vội chào đón rất chuyên nghiệp.
- Xin hỏi cô có đặt bàn trước chưa ạ?
Tiếng nói một nữ nhân viên nhẹ nhàng vang bên tai.Tử Kiều biết họ hiểu lầm mình vào dây dùng bữa.
Cô vội xua tay, hơi ái ngại nói khẽ.
- Tôi đến đây để xin việc.
Do Tử Kiều không nhìn thấy nên không thấy được nét mặt của các nhân viên lúc này.Bọn họ cũng không có ý gì, chỉ ngạc nhiên vì Tử Kiều nói muốn xin việc nhìn qua có thể nhận ra cô gái xinh đẹp này mắt hình như không nhìn thấy.
Nữ nhân viên cũng không tỏ thái độ gì,cô ta chỉ hỏi thêm.
- Xin việc sao, cô muốn xin việc gì?
Tử Kiều cảm nhận nhân viên ở đây thái độ rất tốt,trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-bong-toi-de-yeu-em/2666243/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.