Vui quá hóa buồn, Bạch Thu Nhiên còn chưa kịp hát vang thì đã nhận được điện thoại của bạn cùng nhà.
“Em yêu, mười giờ rồi đó, chừng nào về?” Giọng nói hào sảng của chị đại vang lên từ trong điện thoại, dù không mở loa ngoài nhưng trong xe vẫn nghe rõ. Vì thế, khi nghe cách gọi nên thuộc về mình lại được thốt ra từ miệng của một cô gái thì dẫu đang tập trung lái xe, Diệp Chi Châu vẫn quay đầu lại, nhìn “em yêu” một cách sâu xa. Nhưng Bạch Thu Nhiên không nhận ra, điện thoại của cô bạn thân khiến người không cha không mẹ như cô chợt thấy hoảng hốt như bị mẹ già kìm kẹp, có tật giật mình nhìn xuống cổ tay.
Cổ tay cô đeo chiếc đồng hồ nạm kim cương, mặt đồng hồ tinh xảo phối hợp với dây đồng hồ cũng tinh xảo nốt nổi bật trên cổ tay trắng ngần của cô, trông rất nhã nhặn, tất nhiên cũng rất sang trọng, vì đó là quà của bạn trai tổng tài tặng cô nhân dịp thuận lợi kiếm được việc làm sau khi tốt nghiệp đại học mà.
Thú thật, là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học số một, số hai ở thủ đô, dẫu trông Bạch Thu Nhiên có yếu ớt đến đâu thì cũng sẽ rất dễ dàng kiếm được một công việc ở Bắc Kinh. Bạn trai tổng tài tặng món quà quý giá nhường này chỉ để chúc mừng cô kiếm được việc là vì công việc của cô tốt ngoài mong đợi, cô đã ứng tuyển thành công vào tổng công ty của tập đoàn Giang Hoa – doanh nghiệp nằm trong danh sách một trăm doanh nghiệp hàng đầu thế giới. Nhân viên của Giang Hoa toàn ít nhất có bằng thạc sĩ đi du học về hoặc là các sinh viên cực kỳ xuất sắc từ các trường đại học hàng đầu trong nước. Có thể thu hút nhiều người như thế thì chắc chắn đãi ngộ và lương thưởng rất tốt, Bạch Thu Nhiên mèo mù vớ cá rán, nghèo khổ mười năm thoát nghèo một đêm, chẳng những thế mà còn có thể thuê căn hộ hai phòng ngủ ở đường vành đai ba với người bạn thân.
Lúc Bạch Thu Nhiên mới nhận được thông báo trúng tuyển của Giang Hoa, ai cũng thảng thốt, kể cả người hiểu sâu biết rộng như Diệp Chi Châu. Trước đó anh luôn lo lắng cô sẽ không tìm được công việc yêu thích hoặc là ở bên ngoài sẽ bị bắt nạt nên cố gắng thuyết phục cô làm việc ở công ty anh, mãi sau khi Bạch Thu Nhiên dùng thực lực để chứng minh bản thân, tổng tài phong độ và chu đáo mới lập tức tặng món quà này coi như vừa chúc mừng vừa xin lỗi.
Nhìn Bạch Thu Nhiên tiết kiệm thế thôi chứ cô không có phẩm chất tốt đẹp tự cường, tự lập, tự tôn, tự trọng của đóa hoa bé nhỏ thuần khiết. Cô rất sợ nghèo, đừng nói là bạn trai chỉ muốn cho cô đi cửa sau vào công ty, kể cả anh muốn bao nuôi cô thì cô cũng không nề hà. Đáng tiếc trời xanh không đồng ý, mỗi khi cô muốn làm con sâu ăn không ngồi rồi thì tim lại quặn đau kịch liệt khiến cô không thể không chính nghĩa từ chối đề nghị của bạn trai, kiên trì làm đóa hoa bé nhỏ thuần khiết tự lực cánh sinh.
Sau khi nghĩ kỹ, Bạch Thu Nhiên cảm thấy không đi làm ở công ty bạn trai sẽ tốt hơn vì cô không biết chuyện sau này của hai người sẽ ra sao, lỡ vớ trúng kịch bản ngược tâm ngược thân vượt quá mức độ mà cô có thể chịu đựng thì cô còn đường nghỉ chơi, không đến mức sẽ sống không nổi nếu thiếu anh. Vì vậy Bạch Thu Nhiên rất tận tâm tìm việc làm.
Cô rất mặt dày mà nộp đơn ứng tuyển vào Giang Hòa, công ty họ dám đến trường cô tuyển dụng thì cô dám ứng tuyển, nộp hồ sơ đâu tốn tiền, lỡ may người phụ trách phỏng vấn bị mù thì sao?
Bạch Thu Nhiên cho rằng chỉ khi cô gặp phải người phụ trách phỏng vấn bị mù thì mình mới trúng tuyển Giang Hoa nên không hề quan tâm suy nghĩ của người khác. Lúc nhận được thông báo trúng tuyển, cô chỉ cảm thấy vui mừng vì mình mèo mù vớ cá rán, đến khi bạn trai tổng tài bất ngờ tặng món quà quý giá để xin lỗi thì cô giật nảy mình, đồng thời cũng cảm động tột độ, thầm nghĩ đây là thế giới của người trưởng thành ư, nam nữ tặng quà cho nhau mà cũng có giá lên tới sáu chữ số ư?
Thế giới của người trưởng thành thật tốt đẹp!
Bạch Thu Nhiên hết sức cảm động, sau đó từ chối ý tốt của bạn trai, bình thường món quà có giá bốn năm chữ số thì cô còn ỡm ờ không nhận ngay vì không thể làm trái hình tượng, nhưng nếu là đồng hồ đeo tay trị giá mười mấy vạn thì cô thực sự không dám nhận, lỡ làm mất, cô bán nội tạng cũng không đền nổi.
Nhưng lý do của bạn trai tổng tài rất thuyết phục khiến cô không tài nào phản bác. Anh nói cô làm việc ở công ty lớn, đeo đồng hồ sang trọng mới dễ dàng hòa nhập.
Anh nói rất có lý. Bạch Thu Nhiên không có lập trường kiên định bắt đầu do dự, sau khi đắn đo thì quyết định “khó xử” nhận món quà. Sau đó, quả nhiên đóa hoa bé nhỏ thuần khiết đeo đồng hồ hạng sang không phù hợp với thần thái của mình thuận lợi hòa nhập với các đồng nghiệp tinh anh ở công ty, hoàn toàn không gặp tình huống bị xúc phạm trong truyền thuyết.
Bạch Thu Nhiên cảm thấy mình rất an phận thủ thường, không cố tình làm thân với những con người xuất sắc trong công ty, ngược lại còn sớm tỏ rõ mình là hoa đã có chủ, mà một trong những nguyên nhân chính giúp cô không bị xúc phạm, bêu rếu là nhờ chiếc đồng hồ này. Bởi vì đeo nó, từ ngày vào công ty cho đến nay, các đồng nghiệp luôn muốn đào bới “thân phận thật” của cô, tự tạo ra hình tượng bí ẩn cho cô. Cô thành thật nói mình chỉ là trẻ mồ côi, cha mẹ đều đã qua đời thì họ lập tức tưởng tượng ra cô thừa kế tài sản của cha mẹ, sang ngày hôm sau thì cả đồng nghiệp ở bộ phận khác cũng biết cô sở hữu khối tài sản khổng lồ.
Bạch Thu Nhiên quá sợ hãi, kể từ đó im như thóc, không dám tùy tiện bác bỏ tin đồn nữa.
Nghĩ lại, các đồng nghiệp tưởng tượng như thế cũng không sai. Từ lâu cô đã không còn là đóa hoa bé nhỏ nghèo khó đáng thương nữa, kể từ khi quen Diệp Chi Châu, cuộc sống của cô đã bất giác thay đổi hoàn toàn, anh lặng lẽ bước vào cuộc đời cô, che mưa chắn gió cho cô, thậm chí còn lo ăn mặc, nhà ở, đi lại cho cô. Cô cảm thấy bây giờ nhìn bề ngoài thì có vẻ như cô sống tự lập nhưng thực tế, mọi sinh hoạt của cô, kể cả mua sắm vật dụng hay quần áo thì đều là anh dẫn cô đi mua, và tất nhiên đều do anh trả tiền.
Khiếu thẩm mỹ của tổng tài hiển nhiên không đáng lo, tất cả đồ đạc mà anh mua cho Bạch Thu Nhiên toàn thuộc nhãn hiệu anh thường dùng. Tuy lần nào Bạch Thu Nhiên cũng cố gắng chọn đồ có giá rẻ nhất để biểu lộ phẩm chất tiết kiệm tốt đẹp của đóa hoa bé nhỏ thuần khiết, cũng không làm chuyện không nên làm nhưng trong mắt đồng nghiệp, việc quần áo và vật dụng mà cô dùng hàng ngày đều đơn giản chứ không cố tình để lộ nhãn hiệu cao cấp thì đây mới là biểu hiện của con nhà giàu đích thực, cộng thêm cái đồng hồ đắt tiền thì càng chứng minh suy đoán của họ.
Về phần tại sao toàn thân chỉ có cái đồng hồ là món đắt tiền thì họ cũng đã nghĩ ra lý do giúp cô: người ta đi làm là để làm việc chứ không phải để khoe của.
Trước kính quần áo, sau kính người, bề ngoài của cô kết hợp với “nghề nghiệp” đóa hoa bé nhỏ thuần khiết, cho dù không được săn đón nhiệt liệt thì cũng không đến nỗi bị xa lánh.
Bạch Thu Nhiên không biết những chuyện đó, nhưng cô rất rõ một việc là tuần sau, khối tài sản cô đang sở hữu mà đồng nghiệp đồn đãi sẽ thay đổi, bởi vì trên tay cô có thêm “quả trứng”.
Nhìn chiếc nhẫn kim cương lóe sáng trong bóng đêm, Bạch Thu Nhiên như tìm được người tâm phúc, thẳng eo: “Tư Tư, bây giờ mới chín giờ mười lăm thôi, đâu có trễ, hơn nữa…” Cô tạm dừng lại, nhỏ giọng ngượng ngùng nói với bạn cùng nhà: “Hôm nay tớ không về.”
Giọng Bạch Thu Nhiên không lớn nhưng lại mang theo sự kiên quyết thu hút Diệp Chi Châu, anh nhìn cô, khóe môi khẽ nhướn lên, gương mặt đang sầm sì bỗng rạng ngời hẳn lên.
Bạn trai tổng tài đã vui trở lại nhưng Lục Tư Tư thì khó chịu toàn thân, lòng đau như cắt vì bó rau mình trông nom bấy lâu sắp bị ăn sạch, ôm ngực khó tin hỏi: “Tại sao?”
Bạch Thu Nhiên không nhìn thấy màn trình diễn của đứa bạn thân, mà chính cô cũng đang bận diễn. Nhận ra tầm mắt của người bên cạnh, cô thẹn thùng cúi đầu, nói vừa nhỏ vừa nhanh: “Hôm nay tớ về nhà A Châu, có gì nói sau nhé.”
Ngay sau đó, cô ngượng ngùng nhanh chóng cúp máy khiến Lục Vũ Tư còn chưa kịp tiếp thu sự thật.
Bất kể Lục Vũ Tư chửi thầm thế nào thì cũng không ảnh hưởng tới diễn xuất của Bạch Thu Nhiên. Cô cố gắng dằn cơn cười sảng khoái của mình, tiếp tục diễn vai con nai vàng ngơ ngác bối rối cất điện thoại, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bề ngoài thì tỏ ra cố gắng ổn định tâm trạng và xua bớt ngượng ngùng nhưng trong lòng lại mong ngóng bạn trai tổng tài thong thả lái xe về nhà.
Khu dân cư mà Diệp Chi Châu đang ở không phải là khu mà họ gặp nhau lần đầu tiên. Tuy hoàn cảnh ở khu nhà cũ rất tốt nhưng cách trường Bạch Thu Nhiên xa quá, không tiện hẹn hò, vậy nên sau khi chính thức yêu nhau thì Diệp Chi Châu đã lặng lẽ chuyển đến căn hộ gần trường cô.
Khu dân cư hiện tại cũng là khu cao cấp, hoàn cảnh tuyệt vời, hơn nữa còn không quá xa nhà và công ty của Bạch Thu Nhiên nên Diệp Chi Châu không đổi chỗ ở nữa.
Yêu nhau gần ba năm, tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên Bạch Thu Nhiên tới nhà anh. Cô đã đến đây không tới một trăm lần thì cũng hơn tám mươi lần, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô đến trễ thế này, vì vậy tâm trạng rất khác so với trước kia, cô cực kỳ mong đợi hoạt động đêm khuya vào tối nay.
Tới nơi, Diệp Chi Châu đỗ xe vào chỗ của mình, Bạch Thu Nhiên ngoan ngoãn xuống xe như cô vợ nhỏ, kìm nén sự háo hức khi lên nhà cùng anh, chuyện đầu tiên làm sau khi đổi dép là đánh giá căn hộ.
Diệp Chi Châu đi rót hai ly nước, khi quay lại thì thấy cô đang lén quan sát mọi ngóc ngách trong nhà anh, đến cả phòng tắm dành cho khách cũng không bỏ qua, anh buồn cười tựa cửa trêu ghẹo: “Có cần anh đưa em đi tham quan nhà không?”
Bạch Thu Nhiên đã bước đầu điều tra xong, xoay người đi tới cạnh anh, nhận lấy ly nước, uống một ngụm lớn, đôi mắt sáng như sao nhìn anh, lắc đầu tỏ vẻ không cần khách sáo vậy đâu.
Diệp Chi Châu tỏ rõ sự bất đắc dĩ: “Lần nào tới cũng lượn một vòng, chỉ mấy ngày không tới mà em quên nhà anh trông thế nào à?”
“Nào có đâu.” Bạch Thu Nhiên chớp đôi mắt trong veo vô tội, tất nhiên cô sẽ không nói mình không phải tham quan mà là dò xét địa bàn.
Không cần nghĩ cũng biết bạn trai tổng tài được săn đón thế nào, vô số ong bướm vây quanh anh, Bạch Thu Nhiên sẽ không vì tình cảm của họ thắm thiết mà phớt lờ ong bướm. Xã hội hiện đại có rất nhiều điều tốt đẹp, và cũng không thiếu những cám dỗ, cô cần phải có sự cảnh giác nhất định, ít nhất là không để cả thế giới đều biết cô có sừng mà cô thì vẫn ngốc nghếch khoe khoang tình cảm. Vì vậy chớ nên chủ quan. Đừng nói là bạn trai tổng tài cầu hôn thì sẽ không tìm bồ nhí, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, kể cả khi họ đã kết hôn sinh con, đề phòng và bảo vệ gia đình vẫn là sự nhiệp của đời cô.
Hiện tại, sau khi kiểm tra kỹ càng, cô phát hiện nhà bạn trai tổng tài sạch sẽ đến mức không có cả cọng tóc của phụ nữ, địa bàn của mình không bị đứa con gái đê tiện nào khác vấy bẩn, Bạch Thu Nhiên rất hài lòng, biểu cảm giả ngu vờ dễ thương càng thêm chân thực.
Diệp Chi Châu không chống đỡ nổi vẻ dễ thương của cô, chủ động bỏ qua vấn đề, giục: “Muộn rồi, mau tắm rửa đi.”
Tựa như nghe được ám hiệu, thoắt cái ánh mắt của Bạch Thu Nhiên trở nên nóng bỏng như lửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]