Chương trước
Chương sau
Edit: Lynn

Trực giác của Bạch Thu Nhiên không sai, mẹ chồng hào môn cũng không hề giấu giếm thái độ dành cho cô.

Tống Bảo Như từ đầu đến cuối không thèm nhìn Bạch Thu Nhiên lấy một lần. Sau khi ngồi xuống và thân mật nắm lấy tay chồng, bà chỉ ân cần hỏi han Diệp Chi Châu: “Mẹ vắng nhà một thời gian, nhìn con có vẻ gầy đi nhiều, dạo này công việc bề bộn lắm sao?”

“Vẫn vậy thôi ạ.” Diệp Chi Châu cười đáp, dường như không hề nhận ra sóng ngầm cuồn cuộn giữa mẹ và bạn gái, anh chỉ nắm chặt tay Bạch Thu Nhiên như đang lặng lẽ trấn an cô.

Cảm nhận được cử chỉ nhỏ bé của bạn trai tổng tài, con tim đang bồn chồn của Bạch Thu Nhiên bình tĩnh lại đôi chút. Không phải là cô không nghĩ đến tình huống này, những gia đình từ trung lưu trở lên đều sẽ suy xét đến vấn đề môn đăng hộ đối. Người đang chuẩn bị gả vào hào môn như cô thì sao có thể thuận buồm xuôi gió, không gặp trắc trở chứ?

Chỉ cần bạn trai tổng tài kiên định đứng về phía cô, cô sẽ cố gắng vượt qua từng cửa ải.

Quả nhiên sếp Diệp không có ý định ngồi yên trơ mắt nhìn cô bị bà Diệp phớt lờ, sau khi trò chuyện với mẹ, Diệp Chi Châu làm như vô ý nói: “Mẹ ơi, đây là lần đầu tiên mẹ gặp Nhiên Nhiên phải không?”

Không đợi bà Diệp trả lời, anh khẽ cúi đầu, thân mật nhắc nhở Bạch Thu Nhiên: “Chào mẹ đi em.”

Được bạn trai tổng tài cổ vũ, Bạch Thu Nhiên lấy hết can đảm lặp lại: “Cháu chào bác ạ.”

Trong khi Bạch Thu Nhiên thấy bớt lo thì nụ cười trên mặt bà Diệp lại biến mất.

Diệp Chi Châu đã nói đến nhường này, nếu bà còn làm lơ Bạch Thu Nhiên sẽ không hay, nói sao bà cũng nên nể mặt con trai mình. Tống Bảo Như lúc này mới hạ mình dời ánh mắt cao quý sang Bạch Thu Nhiên, sau đó ánh mắt đầy xét nét bỗng khựng lại, hiện rõ sự ngạc nhiên.



Nãy giờ bà hoàn toàn ngớ lơ Bạch Thu Nhiên, đây là lần đầu tiên bà nhìn thẳng vào ả ta. Kiếp trước trong gần mười năm quen biết thì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng gay gắt gần mười năm. Vì vậy, định nghĩa cho mối quan hệ của họ là kẻ thù không đội trời chung còn đúng hơn là mẹ chồng nàng dâu. Có một câu nói rất đúng, người hiểu rõ bạn nhất chính là kẻ thù của bạn, và ngược lại. Tống Bảo Như tự nhận bản thân mình hiểu rất rõ con người Bạch Thu Nhiên. Ả ta không phải là người dựa vào sắc đẹp để giành chiến thắng mà sẽ tỏ ra mong manh dễ vỡ, đáng thương vô tội giống như đang bị cả thế giới bắt nạt nhằm khơi gợi lòng thương xót của cánh đàn ông, dần dà khiến bà bị mọi người xa lánh.

Tóm lại, trong trí nhớ của Tống Bảo Như, ngoại hình của Bạch Thu Nhiên chỉ ở mức trung bình. Trước khi bước vào nhà họ Diệp, ả chỉ là một con vịt xấu xí không có gì nổi bật, sau khi lấy chồng giàu sang mới có điều kiện để chăm chút bản thân, dần dần cũng hơi có thần thái nhưng ả vẫn không thể sánh được với bà. Tống Bảo Như được trời ưu ái, thời con gái bà là mỹ nhân nức tiếng gần xa, sau khi lấy chồng bà vẫn là người đẹp nhất trong số những phu nhân giới thượng lưu.

Vì vậy, người tự tin với ngoại hình của bản thân như Tống Bảo Như khi phát hiện mình sống lại vào mười năm trước – lúc mà kẻ hại bà bị mọi người xa lánh, mất hết thể diện vẫn chưa bước vào cửa nhà bà – việc đầu tiên bà làm là ăn diện lộng lẫy để xuất hiện trước mặt Bạch Thu Nhiên một cách thật quý phái.

Điều mà Tống Bảo Như hối hận nhất trong kiếp trước là bà đã quá khinh địch, không thích Bạch Thu Nhiên thì bà chẳng thèm đoái hoài, thế nên bà đã không nhận ra bên trong vỏ bọc hiền lành của ả là lòng dạ nham hiểm, độc ác. Đợi đến khi nhận ra có điều kỳ lạ, Bạch Thu Nhiên đã không chỉ học được cách ngụy trang hoàn hảo mà còn thành công thu phục được mọi người xung quanh. Ai nấy đều quý mến ả, dẫn đến việc bà muốn lật tẩy bộ mặt thật của ả gặp muôn vàn khó khăn, đến mức người ta cho rằng bà là kiểu mẹ chồng độc ác thích hành hạ con dâu.

Nhưng giờ đã khác, tuy thời điểm bà quay về không được coi là sớm nhưng chắc chắn cũng không muộn, chỉ cần Bạch Thu Nhiên chưa được rước về nhà thì ả ta sẽ không thể thu mua lòng người, vậy thì bà vẫn ở kèo trên.

Hơn nữa Bạch Thu Nhiên chỉ là một con bé mồ côi, ham hư vinh lại bất tài. Trước khi về nhà họ, thủ đoạn của ả không khác nào múa rìu qua mắt thợ. Nếu bà dùng khí thế đàn áp Bạch Thu Nhiên ngay trong lần đầu gặp mặt, không những đạt được mục đích chế nhạo ả mà còn khiến ả tự ti mặc cảm, biết đâu còn có thể khiến ả để lộ bộ mặt thật. Chỉ cần hai người đàn ông trong nhà không còn tin tưởng ả ta vô điều kiện nữa thì dù Bạch Thu Nhiên dùng thủ đoạn nào để tiến vào hào môn, bà cũng có cách để trị ả.

Tuy nhiên, vào lúc này, khi Tống Bảo Như nghiêm túc nhìn Bạch Thu Nhiên mới phát hiện ra con vịt con xấu xí kém cỏi, ngu ngốc trong ký ức lại xinh đẹp lạ thường, đặc biệt là đôi mắt trong veo như nước kia, không hề giả dối như bà nghĩ mà lại hệt làn nước ngày thu khiến lòng người xao xuyến.

Bạch Thu Nhiên hồi trẻ xinh đẹp đến thế sao?

Tống Bảo Như có phần dao động nhưng vẫn kiên quyết không thừa nhận rằng Bạch Thu Nhiên rất đẹp, bà nghĩ đó chỉ là nhờ trẻ tuổi và biết cách ăn diện mà thôi.

Nghĩ vậy, Tống Bảo Như lại thấy nhìn sao Bạch Thu Nhiên cũng đầy ắp mưu mô. Đi gặp bố mẹ bạn trai mà lại cố ý ăn mặc tươi sáng, màu trắng là màu dễ tôn dáng nhất, chắc chắn là cố ý biến bà làm nền cho ả, nhằm làm nổi bật sự xinh đẹp yêu kiều của ả.



Ả ta còn trẻ mà đã tính toán mưu mô nhường ấy rồi.

Nhưng cũng phải thôi, hai người đàn ông trong gia đình cũng coi như có đôi mắt tinh tường, nếu Bạch Thu Nhiên thật sự nông cạn và dễ bị nhìn thấu thì họ đã không bị một con nhãi mồ côi xoay như chong chóng.

Bà đã quá khinh địch và đánh giá thấp con ả này.

Nghĩ đến đây, Tống Bảo Như cố nén cơn giận vì không đạt được mục đích cũng như sự thù hận trong lòng, dùng hết sự bình tĩnh để hỏi Bạch Thu Nhiên: “Bố mẹ cô dạy cô tới nhà người khác phải làm như thế này sao?”

Bạch Thu Nhiên rất bối rối khi bị bà răn dạy. Ngay cả khi cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng cũng không ngờ một quý phu nhân lạnh lùng cao ngạo lại chế nhạo cô không được bố mẹ dạy dỗ ngay khi vừa gặp mặt. Cho dù bà biết chuyện bố mẹ cô đều đã qua đời hay không, Bạch Thu Nhiên vẫn cảm thấy bị xúc phạm và tủi thân. Bố mẹ qua đời là do vận mệnh sắp đặt, có trách thì phải trách trời trách đất chứ sao lại trách cô.

Mà cho dù không cha không mẹ thì cô cũng không phải hạng vô lễ, mất dạy, ít nhất là cô sẽ không bất lịch sự mắng cha mẹ người khác ngay trong lần đầu gặp mặt.

Bạch Thu Nhiên càng nghĩ càng thấy tủi thân, nhưng đối mặt với bà Diệp độc đoán có khí thế áp đảo, cô quả thật chẳng có chút tự tin nào, hoàn toàn không dám nghĩ sẽ lấy trứng chọi đá. Ảo tưởng hòa hợp với bà hoàn toàn tan biến, vì thế theo thói quen quay sang tìm kiếm sự an ủi từ bạn trai tổng tài.

Cô lặng lẽ nhìn Diệp Chi Châu với vẻ tủi thân, mà sắc mặt của Diệp Chi Châu cũng rất trầm trọng.

Cảnh này đã được trình diễn hàng ngàn lần trong kiếp trước của Tống Bảo Như. Bà có nhắm mắt cũng tưởng tượng ra được đứa con trai mà mình nuôi nấng sẽ phản ứng như thế nào. Nó sẽ bênh vực ả, chỉ trích bà khinh người quá đáng, bới lông tìm vết.

Nhưng kể từ sau khi xác định mình sống lại, Tống Bảo Như đã thề rằng sẽ không bao giờ để ả đàn bà độc ác như Bạch Thu Nhiên bày mưu tính kế nữa, cũng sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt nữa.

Cảnh tượng trước mắt làm dấy lên thù mới hận cũ, khiến bà muốn nổ tung. Không đợi Diệp Chi Châu nói giúp Bạch Thu Nhiên, bà lập tức quở trách: “Người lớn đang nói chuyện mà mắt cứ nhìn ngang liếc dọc, có được dạy dỗ đàng hoàng không vậy? Còn nữa, đến nhà người khác thì phải ăn mặc cho đàng hoàng, lịch sự. Mặc màu trắng từ đầu đến chân là muốn đi đám tang hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.