Edit: Sa
Bạch Thu Nhiên vẫn rất biết mình biết ta. Tuy không biết tại sao bà Diệp không đâm chọt cô nữa nhưng cô không ngây thơ cho rằng sức hút nhân cách của mình làm bà thay đổi, khiến vị phu nhân hào môn này thật lòng chấp nhận cô là người nhà giống chủ tịch Diệp. Tuy bà Diệp không làm khó cô nữa nhưng bà không thèm nhìn cô lấy một cái. Bạch Thu Nhiên tin chắc thái độ của bà Diệp đối với cô vẫn trước sau như một, không có thay đổi gì.
Rất nhiều người biết có đôi khi nhìn mặt biển thoạt trông sóng yên gió lặng nhưng thực tế dưới mặt biển là sóng ngầm mãnh liệt, ẩn chứa nguy hiểm khủng khiếp. Vì vậy khi thấy bà Diệp không nói tiếng nào, Bạch Thu Nhiên không biết bà có giấu giếm tuyệt chiêu nào để xử cô hay không. Tóm lại, Bạch Thu Nhiên nơm nớp ăn xong bữa cơm là lập tức bỏ chạy theo bạn trai tổng tài.
Cho đến khi xe chạy đi thật xa, khu biệt thự cao cấp rộng lớn hoàn toàn biến mất trong kính chiếu hậu, Bạch Thu Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngả người ra lưng ghế, hệt như sức lực đã bị rút cạn.
Diệp Chi Châu đang lái xe, liếc thoáng qua thấy vậy thì bất đắc dĩ: “Đã từ chối suôn sẻ rồi mà, sao còn căng thẳng thế?”
“Phong thái của mẹ anh áp đảo quá, ngồi im cũng làm người khác sợ.”
Bạch Thu Nhiên dùng từ rất uyển chuyển, cảm nhận thực thụ của cô là gần như không thở nổi. Mãi đến bây giờ cô mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-ai-me-chong/2970507/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.