Kết quả kiểm tra được đưa ra đúng giờ hẹn, bác sĩ vui mừng thông báo cô mang thai năm tuần lẻ ba ngày, trước mắt thai nhi phát triển bình thường.
Vừa dứt lời, cả phòng hân hoan, đặc biệt là sếp Diệp vừa lên chức bố cũng không giữ bình tĩnh nổi nữa mà lặp đi lặp lại với bố mẹ và vợ: “Mang thai thật rồi.”
Tiêu hóa tin vui xong, sếp Diệp lại kéo bác sĩ hỏi han tỉ mỉ những điều cần lưu ý trong thời gian mang thai, bao gồm cả những việc nhỏ nhặt đến những việc như ăn ở, mặc, đi lại. Chủ tịch Diệp đứng bên cạnh không những không thấy phiền mà còn bổ sung những vấn đề con trai chưa đề cập, trông cực kỳ khoa trương, không còn chút khí phách nào của một người sát phạt trên thương trường.
Còn về Bạch Thu Nhiên, cô không thể hiện sự bất ngờ của mình bằng cách lải nhải như chồng mà cô đã quên sạch hình tượng và việc quản lý biểu cảm. Vẻ mặt cô thay đổi liên tục từ vui sướng đến khó tin, thỉnh thoảng còn kiểm tra xem bụng của mình có khác gì không. Cô thực lòng không dám tin chiếc bụng bằng phẳng của cô lại đang chứa một sinh mệnh, tám tháng nữa sẽ chính thức bước vào cuộc sống của họ.
Sinh mệnh thật thần kỳ!
Ai nấy đều tự phá vỡ hình tượng của mình, riêng bà Diệp thường ngày có phản ứng khoa trương nhất thì hiện giờ lại trông có vẻ bình thường nhất. Bà ngồi ngay ngắn trên ghế, không nói tiếng nào, vẫn là phu nhân trang nhã trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-ai-me-chong/2970462/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.