Chương trước
Chương sau
Bạch Thu Nhiên và Diệp Chi Châu hạnh phúc “bỏ bê con cái” cho đến khi hai anh em tròn ba tuổi. Đã đến lúc đưa tụi nhỏ đi nhà trẻ.

Ngày đầu tiên hai con đi học, Bạch Thu Nhiên hơi bồn chồn. Vào ngày đặc biệt này, cô dậy rất sớm để tự gọi hai cậu con trai dậy, giúp chúng đánh răng rửa mặt thay quần áo, sau đó lại đích thân đưa chúng đến trường.

Thường ngày, cô “bỏ bê con cái” là để trải qua thế giới riêng với sếp Diệp. Hôm nay muốn chứng minh mình là phụ huynh có trách nhiệm, hiển nhiên Bạch Thu Nhiên không chỉ nghĩ cho bản thân mà còn nghĩa khí lôi sếp Diệp dậy cùng.

Cặp song sinh chưa bao giờ tách rời nhau kể từ khi chúng được sinh ra, đúng nghĩa như hình với bóng, hai đứa ngủ cùng một phòng và trên cùng một chiếc giường.

Ban đầu Bạch Thu Nhiên chuẩn bị sẵn hai chiếc giường cho chúng ngủ riêng, nhưng khó cái là hai anh em thân nhau quá, buổi tối không ngủ cùng bố mẹ cũng không sao nhưng tuyệt đối phải ngủ cùng nhau. Vì vậy cô đã thay thế bằng một chiếc giường rất to và chắc chắn, đủ để hai anh em lăn lộn đùa giỡn.

Khi Bạch Thu Nhiên và sếp Diệp đẩy cửa bước vào, hai ma vương hoạt bát thường ngày đang nằm ngủ say như heo, tư thế ngủ của chúng càng khó mà diễn tả.

Không phải người làm cha mẹ như họ nhẫn tâm để hai cậu nhóc dưới ba tuổi ngủ riêng, nguyên nhân chính là hai anh em không chỉ hiếu động ban ngày mà ngủ cũng rất quậy, thường xuyên đạp hai vợ chồng bầm tím khắp người.

Người chịu đau chủ yếu là Bạch Thu Nhiên. Trẻ con bám mẹ là thiên tính, ngay cả khi ngủ say, chúng cũng sẽ vô thức dựa gần Bạch Thu Nhiên hơn, quả thực không biết trốn vào đâu. Có lần Bạch Thu Nhiên còn suýt bị cậu con lớn đạp xuống khỏi chiếc giường rộng hơn hai mét.

Kể từ đó, Bạch Thu Nhiên không cố chấp cho con cái một tuổi thơ đầy đủ sự hiện diện của bố mẹ nữa mà quyết định làm một bà mẹ già biết cho con tự lập đúng lúc, để hai anh em tụi nó tổn thương lẫn nhau đi.

Giường trẻ em được đặt làm riêng thấp hơn nhiều so với giường thông thường, quanh chân giường còn lót thảm dày để đảm bảo trẻ không bị thương khi lăn khỏi giường. Thế nên trò chơi hàng ngày của hai anh em trước khi tắt đèn đi ngủ là đại náo thiên cung, chơi mệt rồi sẽ tự động ôm gối lăn ra ngủ.

Chỉ cần chúng không gây ồn ào và ảnh hưởng đến người khác, Bạch Thu Nhiên cũng không quá khắt khe với con, bởi vì cô biết tụi nhỏ chỉ được thoải mái chơi đùa vài năm thôi. Bố và ông nội chiều thật đấy nhưng đến tuổi đi học, chắc chắn họ sẽ khắt khe hơn ai hết.

Theo nguồn tin đáng tin cậy, chủ tịch Diệp đã và đang tuyển chọn danh sách gia sư đủ các môn cho cháu nội rồi.

Nghĩ tới việc sau này hai vợ chồng đi du lịch nhân kỳ nghỉ mà hai đứa con lại bị bắt học đủ thứ, Bạch Thu Nhiên cảm thấy hiện giờ mình chẳng vất vả chút nào.

Cô làm mẹ dễ dàng quá. Chắc chắn mẹ con cô sẽ không xảy ra tình trạng gà bay chó sủa khi phải chỉ con làm bài tập, cô còn cần gì hơn?

Tuy bọn nhỏ quậy phá nhưng dễ tính hệt như bố mẹ, đặc biệt là tính nết khi ngủ dậy, quả thực được di truyền từ sếp Diệp. Bạch Thu Nhiên thỏa sức xoa mặt hai đứa, lôi hai đứa khỏi giấc mộng. Hai bé cũng không giận, nhẹ nhàng mở mắt ngọt ngào gọi “Mẹ” rồi bò lên người cô, mỗi đứa dúi đầu vào mỗi bên cổ cô, trông có vẻ còn muốn ngủ tiếp.

Bạch Thu Nhiên ôm hai bảo bối trên tay, không còn chỗ để cầm, bèn gọi sếp Diệp: “Anh còn đứng đấy làm gì, đem quần áo của tụi nhỏ ra đây.”

Quần áo của tụi nhỏ đã được đặt ngay ngắn trên sofa. Tối qua khi chọn quần áo cho con, cô đã hỏi ý kiến của hai bé, tụi nhỏ nói ngày đầu tiên đi học phải ăn mặc chỉnh tề. Vì vậy bây giờ sếp Diệp lấy ra hai bộ vest giống nhau y đúc.

Hai vợ chồng mỗi người chăm một đứa, Bạch Thu Nhiên giao anh lớn Diệp Gia Ngôn cho Diệp Chi Châu, còn cô thì bắt đầu cởi quần áo của em nhỏ Diệp Ý Hành.

Tên của hai bé do chủ tịch Diệp đặt, được lấy từ câu thành ngữ “Gia ngôn ý hành” với ngụ ý lời hay ý đẹp, đủ thấy được tấm lòng của người đặt tên cho chúng.



Chủ tịch Diệp còn có lòng đi hỏi thầy bói về hai cái tên. Thầy bói nói là rất hợp với tuổi, cặp tên này sẽ phù hộ cho hai anh em khỏe mạnh bình an, không bị bệnh tật tai ương quấy nhiễu.

Bạch Thu Nhiên không biết cái tên có thần kỳ vậy không nhưng cô thấy bố chồng hào môn đặt tên rất hay, dễ đọc dễ nhớ còn hiếm gặp, nghe cũng rất có văn hóa, Bạch Thu Nhiên rất thích. Nhưng không biết sau này đi thi, trong khi người khác đã bắt đầu làm bài mà hai bé nhà cô vẫn còn đang viết tên, liệu có muốn khóc không nhỉ?(1)

(1) Diệp Gia Ngôn và Diệp Ý Hành trong tiếng Trung lần lượt là 叶嘉言, 叶懿行.

Bạch Thu Nhiên và sếp Diệp luống cuống tay chân mặc quần áo cho hai bé. Cúc áo sơ mi hơi khó cài, tụi trẻ lại còn ngọ nguậy, hai vợ chồng phải tốn thời gian để vuốt thẳng quần áo. Tóm lại thời gian mặc đồ cho hai con gần bằng thời gian Bạch Thu Nhiên trang điểm luôn rồi.

Cũng may Bạch Thu Nhiên dậy sớm hơn dự định nửa tiếng nên dù khâu chuẩn bị hơi lâu nhưng không làm trễ giờ đi học.

Cô và sếp Diệp nhốt nhau trong phòng, không cần nhờ đến sự trợ giúp của người làm đã thu xếp cho tụi nhỏ ngay ngắn, khiến những người giúp việc đứng chờ bên ngoài rất bất ngờ, sau đó nhiệt tình khen mợ chủ đảm đang, không cần thầy dạy mà thành tài bla bla.

Bạch Thu Nhiên: Không hổ là mình.

Ăn sáng xong, Bạch Thu Nhiên tự hào dắt mỗi đứa một tay lên xe.

Hai anh em Diệp Gia Ngôn và Diệp Ý Hành bị mẹ lừa gạt, cho rằng nhà trẻ là nơi rất thú vị và kỳ diệu. Vì vậy khi đến cổng trường, hai bé không bám dính bố mẹ như những đứa trẻ khác mà chỉ lễ phép chào tạm biệt bố mẹ. Sau khi hôn Bạch Thu Nhiên theo yêu cầu mãnh liệt của cô, tụi nhỏ hưng phấn chạy đến chỗ giáo viên như đang chạy đến hành tinh hạnh phúc.

Khi chúng vào lớp học và phát hiện nơi đó không phải hành tinh hạnh phúc mà là nơi một đám trẻ con đang gào khóc thì đã không còn nằm trong phạm vi quan tâm của Bạch Thu Nhiên nữa.

Nhìn bóng dáng vui sướng của lũ trẻ biến mất khỏi tầm mắt, Bạch Thu Nhiên khôi phục nụ cười dịu dàng thường ngày, cùng sếp Diệp chào hỏi cô giáo vài câu và để lại thông tin liên lạc của nhau.

Tất nhiên, cặp song sinh không học ở trường mầm non bình thường. Cổ đông lớn ở đây là họ hàng xa với nhà họ Diệp, đám thanh mai trúc mã của cặp song sinh cũng học ở đây, hai bé ở đây tương đương với ở trên địa bàn của mình.

Nhưng Bạch Thu Nhiên và Diệp Chi Châu không phải những người tự cao, ngay cả khi biết phía trên đã đánh tiếng, hai vợ chồng vẫn lịch sự trò chuyện với giáo viên, tham gia nhóm chat của lớp như các phụ huynh khác rồi mới lên xe đi làm.

Lúc này ở cổng trường vẫn còn nhiều phụ huynh không muốn ra về, có lẽ vì sợ con chạy ra tìm họ.

Bạch Thu Nhiên và Diệp Chi Châu không lo lắng về điều này. Bình thường hai vợ chồng chỉ chơi với con cả ngày vào ngày nghỉ chứ ngày thường thì chúng sẽ chơi với bà nội tới tối, cũng thường được bà nội dẫn đi chơi với các bạn khác, vô hình trung khiến hai bé quen với việc xa bố mẹ.

Không cần lo lắng về việc tụi nhỏ không thích nghi được với môi trường mới, Bạch Thu Nhiên và Diệp Chi Châu lái xe đi làm. Theo thông lệ, Diệp Chi Châu sẽ đưa Bạch Thu Nhiên tới chỗ làm trước.

Trước khi đến công ty của Bạch Thu Nhiên, Diệp Chi Châu nhận được một cuộc gọi, vừa nằm trong dự liệu lại như ngoài ý muốn, người gọi đến là bà Diệp.

Vào ngày đầu tiên hai bé đi học, bản thân phụ huynh rất bình tĩnh, họ không cảm thấy lo lắng gì cả nhưng bà Diệp lại cứ bồn chồn không yên. Sau khi được con trai giải đáp một loạt câu hỏi, bả vẫn chưa yên tâm, định đi tới nhà trẻ chờ tụi nhỏ.

Song, Diệp Chi Châu vừa nhẹ nhàng vừa kiên quyết ngăn mẹ mình, bày tỏ rằng hãy cho bọn trẻ không gian để trưởng thành.

Bà Diệp không đồng tình với suy nghĩ ấy nhưng bố của tụi nhỏ đã tỏ thái độ, bà hết cách, thế là lại bắt đầu than ngắn thở dài.



Nghe rõ rành rành cuộc nói chuyện của họ, Bạch Thu Nhiên không khỏi che miệng lại, muốn cười nhưng không dám. Bởi vì sếp Diệp đang lái xe nên tuân thủ luật giao thông mà bật loa ngoài, nghe lén thì không sao, nhưng một khi cười thành tiếng để bà Diệp nghe được, bà ấy sẽ trút giận lên người cô.

Nói đến đây, Bạch Thu Nhiên lại có chút phiền muộn. Khi cô vừa sinh con, bà Diệp gần như coi cô thành người vô hình, không thèm để ý đến cô, cũng không gây sự với cô. Bạch Thu Nhiên rất hài lòng với tình trạng lúc đó, rất vui lòng duy trì trạng thái nước giếng không phạm nước sông với mẹ chồng hào môn.

Đáng tiếc Bạch Thu Nhiên đã đánh giá thấp tầm quan trọng của cháu nội đối với bà Diệp.

Khi hai bé vừa mới chào đời, bà Diệp vô cùng rối rắm, thậm chí niềm mong mỏi trả thù Bạch Thu Nhiên cũng bị dao động. Sau đó, ở bên mấy đứa cháu bảo bối càng lâu, tình cảm càng sâu sắc, bà Diệp cũng dần từ bỏ sự đấu tranh tâm lý, dứt khoát buông bỏ những ân oán chưa từng xảy ra, chỉ tập trung vào việc chăm sóc các cháu nội.

Và khi đã dẹp bỏ hận thù với Bạch Thu Nhiên, tất nhiên bà Diệp sẽ ra dáng bà mẹ chồng thực thụ.

Bà chỉ hạnh phúc khi được bồng cháu chứ không phải là bị bỏ bùa. Những chỗ không vừa mắt Bạch Thu Nhiên vẫn cứ không vừa mắt, bắt bẻ đủ đường.

Bạch Thu Nhiên rất mệt mỏi, nhưng người ta đã nương tay với cô rồi. Sau khi bà Diệp chấp nhận cô con dâu dẫu bà không thích, mỗi lần tặng quà cho các cháu vào ngày lễ tết thì bà cũng sẽ tiện thể tặng quà cho cô. Nào là nhà lầu xe hơi, nào là đồ trang sức, túi xách, toàn những thứ xa xỉ, thỉnh thoảng bà còn lạnh lùng bảo cô đi dự yến tiệc nào đó.Vì vậy Bạch Thu Nhiên không thể phớt lờ mẹ chồng như trước được.

Nhận được điều tốt đẹp từ mẹ chồng, cô chỉ còn cách nhẫn nhịn khi bị bà bắt bẻ. Nhưng Bạch Thu Nhiên cũng có cách đối phó của riêng mình, kiên quyết không chuyển đến biệt thự nhà họ Diệp, mỗi lần đi gặp bà, cô đều dẫn theo cặp sinh đôi bởi vì khi có bọn trẻ, bà Diệp chỉ lo chơi với chúng, không có thời gian chú ý đến cô.

Vào ngày học đầu tiên của hai bé, là người rất chú trọng hình thức nên Bạch Thu Nhiên đã chọn tan làm sớm, lôi kéo sếp Diệp đến đón hai anh bạn nhỏ tan học.

Có lẽ vì bầu không khí ảnh hưởng, vốn dĩ Diệp Gia Ngôn và Diệp Ý Hành không muốn về nhà lắm nhưng khi nhìn thấy bố mẹ trong đám đông, hai anh em lập tức lao vào vòng tay bố mẹ: “Bố ơi, mẹ ơi.”

Bạch Thu Nhiên ôm chầm lấy chúng, hôn mỗi đứa một cái thật kêu rồi cười hỏi: “Hai con ở trường có ngoan không, có quấy khóc hay đánh bạn không?”

“Dạ không ạ, cô giáo khen tụi con rất ngoan.” Nói rồi hai bạn nhỏ quay đầu tìm bóng dáng cô giáo.

Nhận được lời khẳng định từ cô giáo, Bạch Thu Nhiên rất hài lòng, vung tay lên: “Giỏi quá, hai đứa đều là bé ngoan, mẹ sẽ thưởng cho các con. Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi chơi một lát rồi mới về nhà, hai đứa muốn đi đâu nào?”

Hai bé nhìn nhau, đồng thanh: “Công viên giải trí!”

“Bây giờ á? Vậy chỉ có thể chơi nhiều nhất hai tiếng thôi, hết giờ phải ngoan ngoãn đi về, chịu không?”

Cặp song sinh hứa rằng hai đứa sẽ làm được, Bạch Thu Nhiên lại liếc sếp Diệp, cũng nhận được ánh mắt tán thành, cô gật đầu rồi đứng bên chiếc xe làm tư thế xuất phát: “Vậy được rồi, chúng ta đi thôi!”

Diệp Gia Ngôn và Diệp Ý Hành cùng ngửa mặt giơ tay lên, dùng giọng con nít hùa theo mẹ: “Đi thôi!”

Sếp Diệp rất hiểu ý vợ mà lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc này.

Hết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.