Hôm nay trời rất mịt mờ, không nắng cũng không mưa nhưng tiết trời âm u kiến cho người ta phải run sợ.
Một bóng người đứng trên sân thượng tòa nhà cao nhất, bóng người mảnh khảnh mái tóc nâu nhạt được cắt uống tỉ mĩ, trên người cô là một bộ đồng phục quân nhân.
Ánh mắt cô trong suốt như sao sáng rọi khắp cả vùng trời nhưng nếu ai để ý kỉ thì sẽ thấy trong đáy mắt của cô gái này không có tình cảm, không có cảm xúc.
Bộ quân phục của cô rất nghiêm chỉnh trứng tỏ cô là một người đã được đạo tạo một cách bàn bản và khác người.
Cô nhìn xa xăm, khóe miệng khẻ nhết, không biết đó là một nụ cười hay đó là một cái nhết môi bình thường, chỉ biết trên người cô toát lên khí khái vương giả mà thôi.
Nếu Lãnh Tuyết Băng ở đây cùng đứng một chổ tại nơi này thì hai người họ so về khí thế vẫn không phân cao thấp.
" Cạch " một tiếng bước chân rất nhẹ đến gần, người đến là một cô gái tóc đen xõa dài, mặt một bộ quân phục, gương mặt mĩ mạo, khuôn mặt lạnh không phải nói là rất lạnh, nếu nhìn kỉ sẽ phát hiện cô gái này chính là Tiêu Thanh Thanh.
Tiêu Thanh Thanh toàn thân toát ra hơi thở lạnh đến người khác phải run rẩy, khí thế kia thật sự là một người vô tư trước mọi tình huống nên có sao?
Cô gái kia khi thấy Tiêu Thanh Thanh đến gần cũng không liếc mắt, chỉ là khóe môi khẻ nâng lên một điệu tựa phi tiêu nhìn chân trời:
" Thanh, rất lâu không gặp "
Tiêu Thanh Thanh vẽ mặt không biểu cảm, môi mỏng khẻ nhết một nụ cười quỷ dị hiện lên nhưng nụ cười đó có bao nhiêu ẩn ý vẫn không biết được:
" NO.1 tốc độ của cậu vẫn nhanh như vậy, có thể vô thanh vô tức ru ngũ người đó "
" Cái đó chỉ là cậu ta đang bị thương và tác dụng của thuốc ngũ thôi " cô gái kia cười như không cười nói ....
Tiêu Thanh Thanh không có ý kiến nhìn xa sôi sau đó một câu thâm ý cũng như vậy mà phát ra :
" Trò chơi của chúng ta cũng sắp bắt đầu rồi, thật sự rất trông mong về những chuyện của sau này ...
"
Cô gái kia cũng xa sôi nhìn...
Nhưng cả hai không biết trong bóng tối một con ngươi màu hổ phách đã theo dõi nhất cử nhất động của họ.
Người kia nở nụ cười quỷ dị sau đó vô thanh vô tức biến mất trong không khí không còn lại hơi thở.
Bóng đen kia lước rất nhanh, chỉ lưu lại không gian một ít tàn ảnh. Rất nhanh bóng đen dừng lại tại một phòng bệnh, mi mắt người đó kẻ rũ hiện ra một khuông mặt của một cô gái, cô gái này khônga i khác là Lãnh Tuyết Băng.
Tinh thần cảnh giác của cô rất cao, với lại rất dị ứng với mùi hương lạ, từ lúc y tá vào chít thuốc trên người cô ta có một cổ mê hương cộng thêm lượng thuốc trong ông tim dẫn đến người bị tiêm sẽ hôn mê nhưng cô đã nhân lúc dùng thuốc giải nhưng cũng không nói điều này với Tiêu Thanh Thanh,
Sau đó chừng một tiếng Lãnh Tuyết Băng nghe được tiếng bước chân thì không có mở mắt, lại thấy Tiêu Thanh Thanh do dự nhưng cuối cùng cũng đuổi theo bóng dáng kia, Lãnh Tuyết Băng muốn mở mắt thì một trận uy áp ập đến kiến cho cô nhịn xuống cảm xúc muốn đuổi theo.
Bước vào trong phòng mặt dù Lãnh Tuyết Băng không có mở mắt nhưng vẫn cảm thấy đ8ược hành động của người kia, chỉ thấy cô ta đặt một bó hoa trên bàn sau đó thật lâu nhìn Lãnh Tuyết Băng, môi mỏng mới hơi hé ra và nặng ra một câu :
" Chúng ta sẽ còn gặp lại ...."
Rồi biến mất vô tung vô ảnh..... không lâu sau thì Tiêu Thanh Thanh bước vào phòng, thì cô đã hơi hí mắt nhìn sắc mặt biến trắng của Tiêu Thanh Thanh cô biết có chuyện gì đó rồi bám theo Tiêu Thanh Thanh lên sân thượng....
Thật không ngờ người bạn cô tin tưởng 12 năm lại có một việc giấu cô kỉ như vậy.... còn có cô gái kia là ai? trên người cô ta có hương vị của neverowk như rất mờ nhạt, nếu không để ý sẽ không phát hiện.... Chẳng lẽ cô ta chính là nhân vật đầu tiên bước vào neverowk và hoàn thành song tất cả các nghiên cứu.... Vậy cô gái kia chính là người toàn năng nhất neverowk thực lực còn hơn cả Lãnh Tuyết Băng cô.
Tiêu Thanh Thanh cô biết rất rõ, cậu ta chưa bao giờ lạnh lùng như vậy, khí chật đạm mạt kia không phải có thể giả là có thể giả được, đáy mắt không gợi sóng kia chỉ sợ là một người đã trải qua rất nhiều đau khổ....
Vậy vì sao Tiêu Thanh Thanh giấu các cô? tính cách vô tư vô lo của cậu ta thực sự tồn tại sao?
Nhớ cách đây 7 năm lúc cậu ta đồng ý đi theo cô đã dùng một đôi mắt rất trong sạch không một mảnh tạp niệm ngay cả cô cũng không thể nhận ra.... Tiêu Thanh Thanh thật sự là người tâm cơ quá nặng sao?
Lại cộng thêm hành động kì lạ của Cres mấy ngày nay, có lẽ không muốn Tiêu Thanh Thanh nhúng tay quá nhiều việc trong công ty nên đẩy qua chổ cô.
Còn có một thời gian trước Tiêu Thanh Thanh lại biến mất với lý do là đi du lịch cậu ta thật sự đi du lịch sao?
Tiêu Thanh Thanh không phải là tôi không tin cậu nhưng nếu sự xuất hiện của cậu là phá hoại kế hoạch của tôi thì tình bạn 7 năm của chúng ta sẽ là bọt nước....
Mặt dù Lãnh Tuyết Băng nghĩ vậy nhưng trong thâm cô vẫn quyết định tin Tiêu Thanh Thanh một lần, vì lúc trước mọi người từng nói với nhau, dù có chuyện gì xảy ra việc trước hết là tin vào động bọn....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]