Edit: Phanh
Beta: Ami
Minh Minh cầm giấy chứng nhận giám định, tức giận đến mức đôi tay run rẩy.
525 vạn franc Thụy Sĩ, đổi thành 3800 vạn nhân dân tệ còn mang quẹo vào!
"Mấy người có thói quen lấy đồ cổ cho người khác uống nước à? Hả?"
"Đây là cái ly Vân Lâu thích nhất, tôi vừa nãy không chú ý, thuận tay cầm." Hàn Duật nhẹ nhàng nói tựa mây bay.
Không chú ý? Thuận tay?
Nghĩ cô ngốc sao?
Lúc trước anh ứng đối đầy đủ, đầu tiên là xin lỗi làm dịu đi cảm xúc của cô xong lại đứng ở góc độ của cô vì cô mà cân nhắc bạn giường chất lượng rồi thể hiện thiện ý đối với cô, sau đó thì tiết lộ chuyện riêng tư của Hoa Vân Lâu khiến người khác đồng tình, lại còn nhắc tới sự áy náy của anh làm người ta cảm động tình anh em của bọn họ, cuối cùng cái ly rơi xuống với giá trị kinh sợ, vừa đấm vừa xoa.
Làm gì nha? Tìm bạn giường mà cần phí công tốn sức đến như vậy sao?
"Không cần để ý, cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút." Hoa Văn Lâu ngồi trên ghế sô pha đối diện với Minh Minh chậm rãi đứng dậy.
Không cần để ý? Không cần để ý thì cho cô xem giấy chứng nhận giám định làm cái gì? Cô thật mệt mỏi? Đúng vậy, anh tận mắt nhìn thấy cô "mệt mỏi"!
"Được, tôi đồng ý."
Một câu là có thể giải quyết mọi chuyện, cô cũng lười theo chân bọn họ giày vò khốn khổ.
Luận tâm cơ, luận thủ đoạn, luận bối cảnh kinh tế, cô tự nhận cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-van-huong-thom/171517/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.