"Có thể chứ?" Ôm vòng eo nhỏ có thể một tay ôm hết của cô gái, hôn đôi môi thơm mềm của cô, Lâm Phục rất có phong độ hỏi.
Minh Minh không nhanh không chậm cởi cúc áo sơmi của anh ra: "Đều đã là người trưởng thành cả rồi, nhất định phải khách khí như vậy sao?"
Lâm Phục cười khẽ, cúi người bế Minh Minh lên xong ngửa đầu liếc mắt đưa tình nhìn cô: "Vậy để tôi đổi câu hỏi khác, cô hy vọng tôi ôn nhu một chút, hay là cuồng dã một chút?"
Minh Minh đỡ vai anh, đầu ngón tay vẽ vòng vòng trên khuôn mặt tuấn tú của anh: "Anh ôn nhu thì như thế nào? Anh cuồng dã lại như thế nào?"
Chết tiệt! Cô gái nhỏ này!
"Đều sẽ cho cô xem!"
Lâm Phục lập tức ôm Minh Minh đi về phía giường lớn, sau đó có chút mạnh bạo cởi quần áo của cô ra, lôi kéo tay cô để cô giúp anh tháo thắt lưng cởi quần, còn anh thì nhẹ nâng cằm cô, lòng bàn tay vỗ về chơi đùa đôi môi hồng phấn, vành tai và cằm của cô, ánh mắt mang theo tính xâm lược thưởng thức khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của cô.
Lúc mới gặp chỉ cảm thấy cô cũng coi như ưa nhìn, nhưng qua 2 ngày tiếp xúc, mặt mày ngũ quan của cô thật đúng là càng nhìn càng có hương vị. Đặc biệt là khi xuyên thấu qua mặt nạ nhìn vào đôi mắt cô, lúc thì lười biếng nhìn quanh, khôi hài, chuyên chú, giảo hoạt, không phải trường hợp cá biệt, tất cả đều khiến cho người ta muốn nhìn thấy gương mặt thật của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-van-huong-thom/1649276/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.