“Vân Lạc, ngày mai tớ phải về rồi, thật sự không nỡ a.”
“Cậu là không nỡ xa tớ hay là không nỡ xa tên ngốc Hạo Nhiên kia hả?”
“Chính là cả hai cậu.” Tiểu Hoa vừa nói vừa kéo tay Vân Lạc đến một khu bán đồ ăn. “Hôm nay chúng ta ăn ở đây. Tớ đãi cậu.”
Vân Lạc: “Tớ không khách sáo đâu.” Nói xong Vân Lạc lấy thực đơn gọi món.
Tiểu Hoa: “Tớ mới không phải lo, cậu thì ăn được bao nhiêu.”
Vân Lạc: “Thật biết tính toán a!”
Sau khi ăn xong hai người cùng nhau đi mua sắm rồi dạo phố, đi một lúc họ cùng nhau ngồi ở một chiếc ghế đá. Họ, không ai nói gì, cứ thế im lặng tận hưởng không khí xung quanh. Dù vậy nhưng mỗi người đều cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc. Tiểu Hoa biết Vân Lạc rất sợ cảm giác cô đơn, rất sợ cảm giác bị bỏ rơi, cô rất muốn có người ở bên cạnh mình, cô cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần người ấy cứ như vậy im lặng ngồi bên cạnh cô, cho cô một bờ vai vững chắc. Bỗng nhiên Tiểu Hoa lên tiếng phá vỡ sự im lặng ấm áp kia.
Tiểu Hoa: “Ngày mai tớ thật sự phải về rồi. Nhưng tớ vẫn rất lo cho cậu.”
Vân Lạc ngẩng đầu lên nhìn trời.
“Tớ có thể mà, có thể can đảm vứt bỏ thì cũng sẽ có thể một lần nữa can đảm vượt qua.”
Tiểu Hoa: “Cậu nghĩ cứ nói như vậy tớ sẽ tin sao? Cậu đừng tưởng tỏ ra mạnh mẽ thì có thể qua mắt tớ. Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tuan-khai-loi-re-tiep-theo-co-phai-la-anh/3169148/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.