“Làm sao thay đổi nỗi nhớ dành cho anh. Những điều từng có em làm sao để tìm lại. Đã từng hứa rằng sẽ cũng nhau bước hết tấm bản đồ đầy dấu mũi tên. Cớ sao anh lại vứt bỏ em giữa đường đi như thế này. Thao thức mất ngủ nhớ về một chiếc ôm, trong đêm an tĩnh, hồi ức đẹp đẽ bỗng hóa thành điều phiền muộn. Tin lời anh nói, anh sẽ nắm tay em thật chặt, anh sẽ mãi không buông tay. Cớ sao giờ đây, lòng bàn tay chỉ còn khoảng trống không. Cũng không hẳn bởi vì em đã nghĩ tình yêu quá đơn giản, chẳng qua em bất cẩn biến nó trở thành một thói quen. Anh không còn ở đây nhưng vết thương anh dành vẫn còn đó. Em cứ thế này làm sao có thể rời xa... (Thu dọn tình yêu- Ngư Can)”
Trong phòng tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Trên chiếc giường trắng tinh, một cô gái dáng người bé nhỏ vùi mình trong chiếc chăn, an tĩnh ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn, khả ái, hàng mi dài, cong cong khẽ đượm những giọt nước long lanh trong vắt. Chứng tỏ cô vừa mới khóc.
Điềm Vân Lạc cô tại sao lại như vậy nữa rồi. Không phải đã nói sẽ không đau lòng, sẽ không nhớ, không khóc nữa sao. Bề ngoài cô là một cô gái mạnh mẽ, năng động tràn đầy sức sống, nhưng mấy ai biết bên trong cô lại mềm yếu và mong manh thế nào, hay nói chính xác hơn cô sống rất nội tâm. Chẳng phải cô cười tức là vui, không nói tức không biết, không chau mày chính là rất hài lòng. Người như cô thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tuan-khai-loi-re-tiep-theo-co-phai-la-anh/3169137/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.