Thiên Tỉ: “Thuốc của cậu ấy hết rồi, liều hôm qua em uống là liều cuối cùng. Anh có đem theo không, cho cậu ấy một liều uống đỡ.”
Vương Nguyên uất ức nói:
“Đại ca, em cũng chỉ là nhớ anh thôi mà. Cái bệnh này không phải từ anh mà qua sao?”
Trong lúc đó Nam Nam trong nhà chạy ra.
“Tiểu Khải ca ca, anh đến rồi.”
Tuấn Khải vẻ mặt nuông chiều, bước đến chỗ Nam Nam, xoa đầu cậu bé.
“Nam Nam bảo bối, lâu rồi không gặp. Anh nhớ em chết đi được.”
Sau đó cả ba người cùng Nam Nam vào nhà. Tuấn Khải nhìn xung quanh cất tiếng hỏi:
“Dì và chú không có nhà à?”
Thiên Tỉ: “Ba mẹ em đều ra ngoài, có lẽ đến chiều mới về. Trưa nay đều trông cậy vào anh.”
Tuấn Khải: “Được thôi.”
Cất đồ đạc xong, ba người ngồi trên sofa bàn chuyện cho chuyến đi ngày mai. Bỗng nhiên, Tuấn Khải quay qua hỏi:
“Nam Nam, ngày mai đi cùng không?”
Nam Nam ngước lên nhìn Tuấn Khải, sau đó là Vương Nguyên và cuối cùng là Thiên Tỉ, cậu bé cúi đầu nói nhỏ:
“Ngày mai em phải đi học, không thể đi cùng mọi người, với lại sắp thi rồi.”
Vương Tuấn Khải thấy điều gì đó là lạ, quay sang nhìn Thiên Tỉ.
“Em không cho em ấy đi à? Dù sao cũng còn nhỏ, sao lại nghiêm khắc với em ấy như thế?"
Thiên Tỉ: “Yêu thương cũng không phải là cứ nuông chiều em ấy như vậy. Em đã bảo không cho đi, anh đừng năng nỉ vô ích.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tuan-khai-loi-re-tiep-theo-co-phai-la-anh/3169121/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.