Trên đời này có lẽ chẳng có thứ gì gọi là mãi mãi, kể cả tình yêu. Hai người yêu nhau say đắm, trao cho nhau những gì đẹp nhất, cùng nhau hứa hẹn đi hết con đường, nhưng ai biết được liệu rằng có đi dược hết không, hay là đến cuối cùng chỉ còn lại một người bước tiếp. Điềm Vân Lạc cô cho tới bây giờ mới tin điều này là thật. Những lời hứa kia cũng chỉ đơn giản là lời nói thất thời mà thốt ra, những năm tháng ấy suy cho cùng cũng chỉ là hồi ức.
Trên chuyến bay từ Hàng Châu sang Trùng Khánh, Điềm Vân Lạc ngồi trên máy bay vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của mình. Quả thật, cô thấy bản thân mình thật ngốc, cô đã để bản thân mình chìm đắm trong thứ tình yêu đó quá lâu, cô đã dành quá nhiều thời gian cho cuộc tình sai lầm đó. Tính ra từ đầu đến cuối cô luôn là người thất bại, luôn bị thứ độc dược gọi là tình yêu đó chuốt say, say đến nổi chẳng phân biệt trắng đen.
Chuyến bay cuối cùng cũng hạ cánh, bước ra khỏi sân bay, cô ngẩng đầu ngắm nhìn thành phố mới, nơi cô sẽ bắt đầu lại cuộc sống của mình. Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên:
“Alo, Tiểu Hoa, tớ đến nơi rồi, cậu gọi tớ có việc gì không?”
“Lạc Lạc à liệu cậu sống ở đó một mình có ổn không? Tớ thật sự lo lắng cho cậu a.” Cô gái ở đầu dây bên kia nói. Điềm Vân Lạc vừa nói chuyện vừa chậm chậm đi về phía taxi, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tuan-khai-loi-re-tiep-theo-co-phai-la-anh/3169114/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.