“Không, anh cứ yên tâm đi, em ở nhà một mình chăm sóc con gái cũng rất tốt.”
Trần Y Nặc nhìn Tiểu Luyến Luyến vẫn đang ngủ say ở cách đó không xa, mỉm cười nói.
Nhưng trong mắt Trần Y Nặc rõ ràng có một tia thất vọng.
Lâm Phong chú ý đến tia thất vọng đó, nhưng không biết nên làm gì! Không thể tu luyện là điểm yếu lớn nhất của Y Nặc!
Bây giờ anh nói nhiều.
Chỉ làm tăng thêm nỗi buồn của cô ấy mà thôi!
“Xoẹt~”
Lâm Phong từ kiếm bản mệnh của mình, tách ra một luồng kiếm khí.
Kiếm khí biến thành một thanh kiếm nhỏ màu vàng nhạt, giống như hình xăm, khắc trên ngực Trần Y Nặc.
“Đây là gì?” Trần Y Nặc cúi đầu nhìn ngực mình, tò mò hỏi.
“Lần này anh đã giết không ít người, khó tránh được việc những thế lực như Phật môn, Thục Sơn sẽ đến tìm mọi người gây sự...”
“Thanh kiếm nhỏ này coi như là một luồng nguyên thần từ kiếm bản mệnh của anh, lúc nguy cấp, nó có thể hy sinh để bảo vệ em!”
“Hơn nữa chỉ cần thanh kiếm này có biến động, anh sẽ cảm nhận được, lập tức quay về với eml”
Lâm Phong nói. “Anh thật chu đáo...”
Khoé miệng Trần Y Nặc khế cong lên, lại nhẹ nhàng dựa đầu lên ngực Lâm Phong.
Có lẽ quá mệt.
Dựa một lúc, cô ấy đã ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi ăn sáng cùng cả nhà họ Trần, Lâm Phong đã nhanh chóng bay về hướng Trung ÁI
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3541330/chuong-936.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.