Hoa Vân Phi, Dược Tư Mạc, Dược Trần và những người khác đều đứng dậy khỏi ghế, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Được rồi, mua bán không thành thì tình cảm vẫn còn! Mọi người không cần căng thẳng như vậy!"
Triệu Vũ cười hòa giải.
"Thiếu chủ, cậu quá mềm lòng rồi, đối phó với loại kiến hôi này, nên giết thì giết, tên nào không nghe lời thì cứ giết, rồi bọn chúng sẽ biết sợ thôi!"
Lão già áo xám nhàn nhạt nói.
"Ha ha..."
Triệu Vũ nghe vậy chỉ cười chứ không phản bác.
Dược Tư Mạc, Dược Trần và những người khác thấy bên đó kẻ xướng người hoạ, lời nói đầy khinh thường, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi nhưng bọn họ cũng chả làm được gì!
Đối phương vừa mềm dẻo khuyên răn, vừa cứng rắn đe doạ, muốn ép Hoa Vân Phi khuất phục!
"Triệu Vũ, anh việc gì phải làm khó tôi?”
Hoa Vân Phi đột nhiên thở dài. "Không phải tôi muốn làm khó anh, mà do anh không cho tôi mặt mũi!"
Vũ tôi là người như thế nào? Trên đời có mấy người đáng để tôi ba lần
"Anh Hoa, giờ này tôi còn ngồi đây, chứng tỏ tôi đã tôn trọng anh lắm rồi, nếu là người khác, nơi này đã sớm thành sông máu!”
Triệu Vũ từng chữ từng chữ nói.
Hoa Vân Phi im lặng một lát, hỏi:
"Anh muốn tôi gia nhập vào nhà họ Triệu để làm gì?"
"Khám phá con đường tu tiên!"
Triệu Vũ thâm ý nói.
Lời này vừa dứt.
Mọi người có mặt đều kinh ngạc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3514802/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.