Dương Đỉnh Thiên vội vàng gọi ông ta lại.
Võ giả sơ kỳ Địa Cảnh dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn Dương Đỉnh Thiên một cách khó hiểu.
Dương Đỉnh Thiên không giải thích gì nhiều mà chỉ nhìn Lâm Phong thật sâu, nói:
"Nhóc con, cậu cũng che giấu kỹ thật đấy!"
"Có điều tối nay cậu lại ra sức bảo vệ kẻ ác như Huyết Thủ Nhân Đồ, chắc chắn sẽ tự mang lại phiền phức rất lớn cho chính cậu! Tự lo lấy thân mình đi!"
"Chúng ta đi thôi!" Dương Đỉnh Thiên nói một câu, sắc mặt tệ hại, rồi quay người rời khỏi đó luôn.
Mấy vị cao thủ liên minh võ đạo khác thấy vậy nhíu mày, nhưng phó minh chủ đã hạ lệnh rồi thì bọn họ cũng không nói gì nữa, vội vàng đuổi theo.
Chỉ trong nháy mắt. Rất nhiều cường giả võ đạo khác đã biến mất trong bóng tối mênh mông.
Trong lòng Huyết Thủ Nhân Đồ thở phào nhẹ nhõm, lão ta bước lên trước, trên gương mặt già nua nở một nụ cười, nói:
"Tiền bối, đa tạ..." "Uỳnh!" Lâm Phong dùng một tay đập lão ta bay ra ngoài.
Huyết Thủ Nhân Đồ bò dậy từ dưới đất, lão ta che mặt, vẻ mặt có hơi hoảng. SỢ.
"Tôi thu nhận ông là để ông làm việc cho tôi, không phải để ông gây rắc rối cho tôi! Hiểu chưa?"
Lâm Phong nói.
Lời nói nhẹ như bay, không chứa bất cứ cảm xúc nào, nhưng lại khiến mặt mày Huyết Thủ Nhân Đồ trắng bệch, lão ta bị dọa sợ đến nỗi quỳ phịch xuống đát.
"Tiền bối, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3514613/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.