Lâm Phong vung mạnh tay vào một võ giả Hoàng Cảnh đang cười sôi nổi nhất, linh khí lập tức phun ra.
“Vù-.”
Võ giả Huyền Cảnh còn chưa kịp phản ứng, cả một người hóa thành một khối tro bụi.
Sau đó, một cơn gió ào ào thổi từ ngoài cửa sổ tới, tro xương bay thẳng vào. mặt những võ giả bên cạnh.
“Hức...” Thời khắc này, không gian bỗng chốc trở nên yên ắng.
Nụ cười trên mặt mọi người trở nên cực kỳ cứng đờ, ngơ ngác nhìn Lâm Phong.
“Sao vậy? Sao mấy người không cười nữa? Cười tiếp đi, tôi chính là thích nhìn mấy người cười đấy.”
Trên mặt Lâm Phọng lộ ra nụ cười.
Nhưng nụ cười lúc này của Lâm Phong, lại rơi vào những ánh mắt của những người khác trong cuộc, không nghỉ ngờ gì nữa chính là ma quỷ!
Không! Thậm chí còn đáng sợ hơn cả ma quỷ! Đây là thủ đoạn gì vậy?
Vung tay một cái mà đã khiến cho thân thể của một cao thủ Hoàng Cảnh tự bốc cháy?
“Thế nào? Tôi không lừa các người đúng không?”
Lâm Phong nói xong thì lại giơ tay lên.
“Vù~"
Lần này, là một cao thủ đỉnh phong Hoàng Cảnh trở thành tro bụi.
Thấy vậy, đồng tử của cả đám người co lại, không khỏi lùi về phía sau vài bước, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi nhìn Lâm Phong.
“Chẳng trách cậu rõ ràng không phải là một võ giả, nhưng lại dám hống hách như vậy! thì ra là cao nhân bàng môn tà đạo!”
Lúc này, Đàm Thiên Hồng thở hắt ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3514606/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.