Nụ cười tươi trên mặt Long Soái cũng dần tan. Ông ấy nhíu mày!
Tối nay là gì chứ? Là bữa tiệc bổ nhiệm Lâm Phong làm Quốc sĩ!
Quy tụ gần 90% thế gia khắp Kinh Thành.
Thế nhưng lúc này đây, Lâm Phong lại đập chết cậu chủ nhà họ Chu ngay trước mặt bao người!
Lận Vô Song lau máu trên mặt, nhìn Lâm Phong với gương mặt vô cảm: “Cách xin lỗi của cậu thật độc đáo, nằm ngoài dự kiến của tôi.”
Adv
“Vậy à, cũng coi như cho anh mở mang tầm mắt, khỏi cần cảm ơn tôi!”
Lâm Phong cười khẩy một tiếng, trên mặt đong đầy nét cười rạng rỡ.
Mà đúng lúc này, Chu Bỉnh Quyền hoàn hồn, mặt mũi dữ tợn, giận sôi máu lên hét: “Lâm Phong, mày lại dám gϊếŧ con trai tao!!!”
“Xoẹt...”
Adv
Bóng dáng Lâm Phong biến mất tại chỗ, trong chớp mắt đã đến trước mặt Chu Bỉnh Quyền. Anh vươn tay bóp chặt cổ ông ta, nhấc ông ta lên!
“Gϊếŧ con trai ông thì đã sao?”
“Mày…”
Mặt Chu Bỉnh Quyền đỏ lựng, giãy giụa không ngừng, song chẳng làm nên trò trống gì!
Đường đường là chủ một trong mười dòng họ lớn tại Kinh Thành, thế mà chẳng có tẹo sức chống cự nào trong tay Lâm Phong!
Chứng kiến cảnh này, Phùng Mục Trần khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Diệu hiếm khi xuất hiện vẻ mừng vui.
Cô ta không khỏi dời mắt về phía Lận Vô Song, thầm hò reo: Lên! Mau lên đi! Lâm Phong đã tát vào mặt anh rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3503727/chuong-909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.