Chương trước
Chương sau
Lâm Phong cảm giác được rõ ràng có một lực lượng kì dị nhỏ yếu đến đáng thương muốn xâm nhập vào não mình…

“Phù du bám đại thụ?”

“Dùng tăm quấy hố sâu?”

Khóe miệng Lâm Phong cong lên, thần thức khổng lồ hơi động đậy!

Trong nháy mắt, gió nổi mây phun, ùn ùn kéo tới, dễ dàng đánh tan lực lượng kì dị kia…

Adv

“Phụt!”

Vì bị phản phệ, bà lão đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, trên gương mặt già nua tràn đầy vẻ khó tin.

Lâm Phong cười giễu: “Bà đang diễn hề à?”

“Hừ.”

Adv

Bà lão tóc bạc không hề nao núng, hừ lạnh một tiếng.

Bà ta vung tay lên, trong tay áo đột nhiên có một đám sâu bọ lúc nhúc bay ra.

Những con sâu bọ đó nhanh chóng bọc Lâm Phong lại, hàm răng sắc bén găm vào cơ thể cứng răn của anh, phát ra âm thanh xèo xèo!

Bà lão thấy thế, cười quái dị:
“Khặc khặc, Lâm Phong, Ngũ Độc Thôn Kim của tôi được tôi nuôi dưỡng bằng nhiều độc vật khác nhau, tiêu tốn hàng vạn tấn huyền thiết mới tạo ra được, dù cơ thể cậu có làm bằng sắt thép thì cũng bị gặm sạch không còn gì!”

“Vậy ư? Đám sâu này của bà dùng để xoa bóp cũng không tệ.”

Lâm Phong vốn định vận dụng năng lượng trong cơ thể đánh bật đám sâu bọ này ra, nhưng phát hiện được chúng gặm rất thoải mái…

“Tôi cho cậu thoải mái thêm một chút, đảm bảo sướиɠ tới tận mây xanh!”

Vẻ mặt bà lão thay đổi, tay tạo pháp ấn của Hàng Thuật.

“Phụ Hàng Thuật – Hưng Phấn!”

“Xèo xèo…”

Vô số Ngũ Độc Thôn Kim càng hưng phấn hơn, mắt cũng đỏ lên.

Trong miệng chúng đột nhiên phun ra axit, dính vào người Lâm Phong, phát ra âm thanh xèo xèo.

Nhìn thấy vậy, mọi người đều cảm thấy kinh khủng.
Trước kia từng nghe nói về Hàng Đầu Thuật, chia thành hai nhanh Hàng Thuật và Cổ Độc, không ngờ cổ thuật này kinh khủng như vậy, có thể dùng thuật pháp để điều khiển cổ trùng…

Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng côn trùng kêu.

Mọi người đưa mắt nhìn qua, phát hiện từ trong túi Tiểu Luyến Luyến đột nhiên ào ra một đám tiểu trùng màu xanh.

Đám tiểu trùng như làn sương xanh biếc lượn lờ, loáng thoáng có thể thấy được hàm răng sắc bén, thoạt nhìn hung tàn cực kì!

Đây là Phệ Linh Trùng!

Trong chớp mắt, đám Phệ Linh Trùng vọt tới trước mặt Lâm Phong, công kích đám Ngũ Độc Thôn Kim đang gặm nhấm cơ thể anh!

Ngũ Độc Thôn Kim hình như gặp phải thiên địch, hoảng sợ tránh né…

Nhưng vô dụng!

“Hắt xì!”

Vài âm thanh lảnh lót vang lên, trong vài giây ngắn ngủi, Phệ Linh Trùng đã ăn sạch đám Ngũ Độc Thôn Kim…
Quả thực là quá ngon!

Mà sau khi ăn xong Ngũ Độc Thôn Kim, cơ thể Phệ Linh Trùng càng xanh hơn, tròn vo, đôi mắt lục bích sáng bóng, thoạt nhìn rất quái dị…

Nhìn thấy vậy, đám người có mặt đều sợ ngây người!

Gương mặt bà lão tóc trắng kia trắng bệch, khó mà chấp nhận được điều này!

Dù là Tiểu Luyến Luyến cũng mờ mịt, cô bé thử gọi Phệ Linh Trùng, đợi chúng nó ngoan ngoãn quay về túi áo của mình, rồi mới thở phào một hơi, vỗ ngực nói:

“Dọa bảo bối sợ muốn chết! Còn tưởng tiểu trùng không để ý đến mình nữa!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.