Lâm Phong thở hắt ra một hơi, hóa thành một luồng sáng biến mất ngoài trời đêm.
Đám người Vân Trung Thiên đứng trước cửa sổ, nhìn về phía xa, ánh mắt phức tạp.
Vương Nhạc Hiên không nhịn được, hỏi.
“Lão Vân, lần tạm biệt này, ông nói xem bao giờ cậu Lâm mới đến thành phố Kim Lăng này tiếp?”
“Hoặc là mai sẽ tới, hoặc là…”
Adv
Vân Trung Thiên dừng một lát, không nói tiếp, nhưng Vương Nhạc Hiên, Đàm Thiên Hồng đều đoán được nửa câu sau.
Đúng lúc này…
“Hì hì, mấy ông già này sao cứ phải lo được lo mất thế.”
Trương Thiến tiến lên một bước, cười khanh khách.
Adv
Cô ta vốn muốn chinh phục Lâm Phong, nhưng chuyện vừa rồi khiến cô ta sợ hãi. Thầm nghĩ nếu mình quyến rũ Lâm Phong, chắc chắn sẽ chết!
Ó với Lâm Phong, đám người Vương Nhạc Hiên dễ đối phó hơn.
Trong mắt cô ta, chỉ cần có được mấy lão già này cũng chẳng khác nào được Lâm Phong bảo vệ!
…
Đêm khuya, trong đại điện của Thất Tinh Môn.
Đám đệ tử cúi đầu quỳ trên đất, không dám thở mạnh.
Bọn họ vừa trở lại, cũng kể lại những chuyện xảy ra trong khách sạn cho Môn chủ.
Môn chủ đầu tiên là giận dữ, nhưng khi thấy trên khăn trải bàn có chữ “Kiếm” thì tỉnh táo lại, cứ nhìn khăn trải bàn chừng một tiếng không nói chuyện.
“Môn… Môn chủ, chúng ta làm gì bây giờ?”
Một đệ tử hỏi.
“Sáng mai xuống núi đến Kim Lăng.”
“Đi báo thù ư?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3502542/chuong-840.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.