“Mục Trần, nếu đã không còn chuyện gì nữa, em cũng mệt rồi! Muốn quay về ngủ một lát!”
“Được! Có cần anh tiễn em không?”
Phùng Mục Trần véo nhẹ má Doãn Diệu, mỉm cười nói.
Giờ đây nguy cơ cận kề, trái tim căng thẳng của cô ta cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Không cần đâu! Chút nữa mọi người chắc còn chuyện khác, một mình em về được rồi!”
Adv
Nói xong, Doãn Diệu điềm nhiên như không có gì liếc nhìn Lâm Phong, sau đó xoay người rời đi!
Thế nhưng, đúng vào lúc này.
“Cô đứng lại cho tôi!”
Lâm Phong lạnh lùng nói.
Adv
“Sao thế? Cậu có chuyện gì sao?”
Doãn Diệu mặt không chút biểu cảm nhìn Lâm Phong.
“Soạt~”
Trong nháy mắt, Lâm Phong đã tới trước người Doãn Diệu, tóm lấy cổ cô ta và nâng cô ta lên, lạnh lùng nói:
“Gan của cô lớn quá đấy, không ngờ lại dám giở thủ đoạn sau lưng tôi, lợi dụng tôi?”
“Tôi…Tôi không hiểu cậu đang nói gì!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Diệu đỏ bừng lên, sắp ngạt thở đến nơi!
Mà cảnh tượng bất ngờ này cũng khiến cho tất cả mọi người có mặt đều bị sốc!
Khoảnh khắc tiếp theo.
“Tiểu sư đệ, cậu đang làm gì vậy? Mau buông ra cho anh!”
Đột nhiên vẻ mặt của Phùng Mục Trần trở nên lạnh lùng, vươn tay nắm lấy cổ tay của Lâm Phong, ra hiệu cho Lâm Phong mau buông ra!
Ánh mắt Lâm Phong khẽ động, suy nghĩ một chút sau đó vẫn quyết định tạm thời buông tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3502509/chuong-807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.