Ngay cả lục sư huynh Phùng Mục Trần cũng lắc đầu với Lâm Phong, ý bảo anh đừng tiếp tục nữa.
Lận Hiên xoa xoa cái mặt cứng ngắc của mình, chậm rãi nói:
“Lâm Phong, có phải cậu…”
Rầm!
Lâm Phong tát Lận Hiên ngã sấp xuống, rồi dẫm chân lên mặt ông ta, lạnh lùng nói:
“Bảo ông gọi người, nghe không hiểu à?”
Adv
“Lâm Phong, nhất định phải như vậy sao?”
Lận Hiên phẫn nộ nói.
Rắc!
Lâm Phong đạp gãy cổ Lận Hiên, sau đó lục lọi trên người ông ta lấy điện thoại di động ra, rồi tìm được dãy số tên Lận Trần trong danh bạ, gọi đi.
Cùng lúc đó ở Côn Luân, tại nhà họ Lận.
Adv
Lận Trần và Lận Vô Song đang nói chuyện.
“Ba, ba nói với chú là mang Lâm Phong còn sống về chưa?” Lận Vô Song hỏi.
“Yên tâm đi, sắp xếp xong hết rồi. Để đảm bảo, ba phái năm Võ Thần và tám Võ Thánh đi, cộng thêm chú của con cũng đủ để bóp nghẹt bất cứ thế lực nào ở thủ đô.”
Lận Trần cười nói.
“Vậy là tốt rồi, con phải tự tay làm thịt thằng chó Lâm Phong đó!”
Trong mắt Lận Vô Song tràn ngập oán hận!
Hai ngày qua hắn trọng thương nằm trên giường, trong đầu toàn là bóng dáng Lâm Phong, ngay cả ngủ cũng mơ thấy…
Trong mơ, Lâm Phong chống nạnh, dẫm hắn dưới chân cười ha hả, miệng phun ra một đống lời chế giễu.
“Lận Vô Song, mày chính là một thằng rác rưởi, Lâm Phong tao có thể dễ dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3502496/chuong-794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.