Cùng lúc này, bên trong đại viện của thủ đô, có vài lão già đang tụ tập lại với nhau, tranh luận không ngớt về chuyện bữa tiệc tối nay!
“Lão Long à, ông xem ông làm ra chuyện tốt gì kìa! Trước đó chúng ta thương lượng thế nào? Bảo ông phải lôi kéo được Lâm Phong, thế sao ông lại làm chuyện thành ra thế này?”
“Ông còn có thể làm chuyện gì đó thiết thực không?”
Bộ trưởng Chiến bộ rất tức giận, mắng Long Soái đến xịt máu.
Long Soái nghe vậy cũng có chút tức giận nói:
Adv
“Chuyện này có thể trách tôi sao? Ông không biết được lúc đó Lâm Phong ngạo mạn thế nào đâu! Muốn gϊếŧ ai là gϊếŧ, đến cả người của Lận gia Côn Lôn cũng bị tát bay đi! Nếu là ông, ông nhịn nổi sao?”
“Đương nhiên là tôi nhịn nổi! Lâm Phong liên tiếp lập được nhiều công lớn như thế, cho dù anh ta bảo tôi đi ăn cứt tôi cũng ăn!”
Bộ trưởng Chiến bộ giận dữ trừng mắt nói.
Adv
“Ông đừng có điêu! Một sát thần chiến trường như ông mà sẽ đi ăn cứt?”
Long Soái giận dữ cười đáp lại.
“Đại trượng phu co được duỗi được, chỉ cần dốc sức cho quốc gia, chuyện gì tôi cũng dám làm!!”
“Được rồi, được rồi, chuyện đã như vậy, hai người các anh cũng đừng tranh cãi nữa!”
Bộ trưởng Bộ tuần tra cắt ngang cuộc cãi vã của hai người, ông ta dời anh mắt về phía Bộ trường bộ chấp pháp Tư Đồ Vân Tiêu, hỏi:
“Vân Tiêu, quan hệ giữa ông và Lâm Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3501969/chuong-759.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.