Chương trước
Chương sau
Anh ta nhịn một lúc lâu mới phun ra một ngụm máu tươi, nắm đấm đầm đìa máu, nhìn thấy mà sợ.

Trái lại, Chu Chiến xoay người 720 độ trên không trung, sau đó vững vàng hạ xuống đất, lông tóc không bị hao tổn gì!

Nhìn thấy vậy, rất nhiều võ giả đứng vây xem đều hít một hơi lạnh!

Đây… là thế nào?

Tuy rằng lúc trước Chu Chiến áp Trương Lương một đầu, nhưng cũng không khoa trương tới mức này!

Adv

Còn bây giờ, Chu Chiến đã hoàn toàn nghiền nát Trương Lương!

“Anh, anh không sao chứ?”

Trương Lỵ sốt ruột chạy tới bên cạnh, lo lắng hỏi.

Trương Lương không trả lời em gái, anh ta nhìn chòng chọc vào Chu Chiến đang dương dương đắc ý, trong lòng dậy sóng!

Anh ta có thể cảm nhận được, thực lực của Chu Chiến rõ ràng đã hơn mình hẳn một cảnh giới nhỏ.

Adv

“Mày đã bước nửa bước vào Võ Thánh Cảnh?”
“Ha ha… mày đoán đúng rồi! Lận thiếu gia cho tao một viên Thối Thể đan từ thời thượng cổ! Tao tích lũy tu vi được đầy đủ xong đương nhiên sẽ gần với Võ Thánh hơn một chút!”

Chu Chiến không nhịn được mà bật cười.

Thối Thể đan?

Người xung quanh nghe xong đều ao ước!

Đây là đan dược của mấy nghìn năm trước, nghe nói có thể rèn luyện khí lực của võ giả, tẩy tinh phạt tủy!

Hiện tại rất hiếm người có thể luyện ra được!

Rất nhiều võ giả vẫn luôn dừng lại ở một cảnh giới không thể đột phá được, cũng vì thể chất có chỗ thiếu hụt, mà Thối Thể đan có thể bù đắp vào chỗ thiếu hụt đó!

Trương Lương nghe xong, vẻ mặt vô cùng u ám.

Anh ta không ngờ rằng quan hệ giữa Chu Chiến và Lận Vô Song đã tới mức này!

Đây không phải là tin tốt cho nhà bọn họ.
Cùng lúc đó, cuộc chiến giữa thuộc hạ hai bên cũng kết thúc, nhà họ Trương ai nấy cũng bị thương rất nặng.

Còn bên nhà họ Chu đỡ hơn nhiều, chỉ có vài người bị thương nhẹ.

“Đúng là một lũ đê tiện, không có thực lực thì đừng giả vờ ở đây, giả vờ cái gì?”

“Đúng, chắc phải bị đánh một trận mới thoải mái đúng không?”

“Nói đi nói lại, đánh bọn chúng như thế cũng khiến tôi thoải mái hơn! Ha ha…”



Nghe mấy câu nói đầy nhục nhã kia, đám võ giả của nhà họ Trương đều đỏ bừng mặt, hận không thể lao lên đại chiến ba trăm hiệp nhưng lại bị Trương Lương ngăn cản.

Hiện tại tình huống bất lợi với bọn họ, ở đây còn có nhiều người vây xem như thế. Nếu cứ tiếp tục dây dưa thì bọn họ chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

“Chu Chiến, tao nhớ kĩ việc này.” Trương Lương lau máu tươi bên môi, lạnh lùng nói.
“Nhớ kĩ? Sao tao nghe câu này quen thế nhỉ?”

Chu Chiến ngoáy tai, cười híp mắt nói.

Trương Lương hít sâu một hơi, không trả lời nữa, ra hiệu cho thuộc hạ rời đi.

Nhưng lúc này Chu Chiến lại lên tiếng ngăn cản đám người Trương Lương, lạnh nhạt nói:

“Chờ đã, Trương Lương, đánh thua muốn đi dễ như vậy sao? Có phải mày hơi ngây thơ không?”

“Mày muốn thế nào?”

Trái tim Trương Lương nặng nề.

“Rất đơn giản, để em gái mày lại! Mày yên tâm, tao chỉ để em gái mày nói chuyện với tao chút thôi.”

Chu Chiến cười híp mắt nhìn Trương Lỵ.

Trương Lỵ tái mặt, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ép bản thân tỉnh táo.

“Mày nghĩ có khả năng không?” Trương Lương hờ hững hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.