Chương trước
Chương sau
Tôn Bình nghe xong, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, cảm thấy trái tim tan nát, rỉ máu!

Vì sao?

Vì sao Trương Lỵ lại muốn đối xử với anh ta như thế?

Rõ ràng mình đối xử với chị ấy tốt như vậy, thậm chí hi sinh cả tính mạng!

Giờ phút này, Tôn Bình cảm thấy trái tim mình hoàn toàn nguội lạnh, lạnh lùng nói:

“Tôn trưởng lão, Tề trưởng lão, không được nương tay, gϊếŧ Lâm Phong cho tôi!”

Adv

“Vâng!”

Hai cường giả gật đầu, tăng thêm năng lượng!

Hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, cuồng phong không ngừng gào thét!

Nhưng chúng đều bị khống chế trong phạm vi rất nhỏ, vừa vặn bọc hết người Lâm Phong lại!

Từ đây cũng có thể nhận ra thực lực của hai người kinh khủng cỡ nào, đã có thể khống chế được linh khí cực kì thuần thục!

Adv

Lúc này, bọn họ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng!
Một luồng năng lượng kinh khủng bắn ngược ngọn lửa về, khiến hai người không kịp đề phòng, chịu đòn nghiêm trọng, bay thẳng ra ngoài hơn mười mét rồi nặng nề rơi xuống đất, đập ra một cái hố to!

Chuyện đột nhiên xảy ra khiến mọi người chấn động.

Một giây sau, ngọn lửa cháy rực tự tách ra, Lâm Phong không bị ảnh hưởng gì bước ra.

Lâm Phong nhìn ngọn lửa không bị dập tắt đằng sau, lộ ra vẻ trầm tư.

Vừa nãy anh không ra tay đánh lại cũng vì bị dung hợp vũ kỹ của hai người hấp dẫn…

Gió thổi lửa!

Đây không tính là ngũ hành, nhưng lại tương tự như ngũ hành!

Cho nên liệu có khả năng tay trái gió, tay phải lửa, cuối cùng dung hòa làm một với nhau được không?

Vậy chẳng phải là sẽ bộc phát ra lực công kích hơn hẳn giới hạn bản thân sao?

Không thể nghi ngờ, đây chính là một điều đáng để nghiên cứu, sau này anh sẽ chú ý nhiều hơn. Nếu như có thể nghiên cứu ra thì cũng coi như có nhiều con bài chưa lật.
Nghĩ tới đây, Lâm Phong vung tay tắt lửa, rồi nhìn Tề Thiên Tứ và Tôn Chí, nói:

“Tôi nói, vì một thằng đeo bám mà đi chết, không đáng! Vì sao hai người không chịu nghe?”

Tề Thiên Tứ và Tôn Chí đều sợ hãi, vừa định nói gì đó thì phát hiện Lâm Phong đã từ đằng xa, vỗ cho họ một chưởng!

“Đùng!”

Hai cường giả Võ Hồn Cảnh trung kỳ nháy mắt bị đập thành sương máu, không kịp để lại di ngôn!

“Không… không thể nào!”

Gương mặt Tôn Bình dại ra.

Trương Lỵ há miệng thật to, trong mắt lóe lên ánh sáng kì lạ liên tục, cảm thấy Lâm Phong lúc này cực kì đẹp trai!

Trương Lương thì nghiêm túc hẳn lên.

Tuy rằng Lâm Phong là sư đệ của Phùng Mục Trần, nhưng anh ta thấy Lâm Phong chắc chắn không mạnh như Phùng Mục Trần!

Nhưng bây giờ anh ta thay đổi suy nghĩ.

Anh ta coi thường thực lực của Lâm Phong rồi!
Đúng lúc này, Lâm Phong giơ tay phải lên, hóa ra một ảo ảnh bàn tay to, đập chết những người khác của liên minh Nam Lĩnh!

Khung cảnh bỗng như dưới địa ngục, máu tươi chảy đầy đất!

Giải quyết xong đám người của liên minh, Lâm Phong nhìn Tôn Bình nói:

“Nể tình anh theo đuổi người ta mười năm quá thê thảm, tôi cho anh cơ hội tự sát. Đừng xin tôi tha cho, tôi không đồng ý đâu.”

Tôn Bình nghe xong, cảm thấy rét run.

Anh ta căng thẳng nhìn vết máu đầy đất.

Đó là máu tươi của hai mươi cường giả liên minh, anh ta tìm tới giúp, là chỗ dựa của anh ta, giờ đã chết sạch!

“Không… tôi không thể chết!”

Tôn Bình sợ hãi nói.

Bởi vì quá sợ nên cơ thể anh ta lạnh run, sau đó rùng mình một cái, đũng quần cũng ướt!

Mùi khai lan khắp nơi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.