Chương trước
Chương sau
Nhưng lại không phát hiện ra bất cứ điều gì!

Người trong kế hoạch gϊếŧ rồng đều hoạt động độc lập, chỉ có khi tổ chức cần mới có thể liên lạc được với bọn họ...

Giữa bọn họ với nhau cũng không quen biết!

Đúng lúc này, Triệu Vô Cực nhìn Dược Viêm đã sùi bọt mép, hai mắt trắng bệch, ông ta bèn nghiến răng nghiến lợi nói:

"Lâm Phong, có thể đừng đập tên khốn này thành sương máu được không, giao cho tôi xử lý!"

"Đương nhiên có thể!"

Adv

Lâm Phong khẽ gật đầu.

“Cảm ơn cậu!"

Trên mặt Triệu Vô Cực thoáng hiện vẻ dữ tợn, cứ như vậy khó nhọc kéo một chân Dược Viêm đi vào rừng cây!

Ngay sau đó, trong rừng vang lên tiếng kêu la thảm thiết đầy đau đớn của Dược Viêm.

Adv

Đám Dược Tư Mạc, Hoàng Mi Đạo Nhân và Dược Trần thấy vậy đều không nén được mà thở dài một hơi.
Không ai ngờ mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng này!

"Lâm Phong, lần này thật sự cảm ơn cậu! Không có cậu, toàn bộ Dược Vương cốc chúng tôi sẽ bị gϊếŧ sạch!"

Dược Tư Mạc nói lời cảm ơn chân thành.

Lâm Phong liếc nhìn tất cả, nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói ra kế hoạch gϊếŧ rồng!

Ở đây có nhiều người như vậy, không ai biết trong này còn gián điệp hay không, nếu có thì chắc chắn sẽ đánh cỏ động rắn!

...

Độc Tán Linh không màu không mùi, không phải độc hại người mất mạng!

Hậu quả duy nhất chỉ khiến võ giả mất đi linh lực trong cơ thể một thời gian ngắn mà thôi!

Cho nên qua một tiếng, mấy người Dược Tư Mạc đều trở lại bình thường!

Giờ phút này, ai nấy đều đứng bên cạnh giường Hoa Vân Phi bàn tán sối nổi

"Nói thật, tôi rất thắc mắc, nếu Dược Viêm đã hạ độc, vì sao không hạ độc chết ông luôn?"
Lâm Phong chợt hỏi Dược Tư Mạc nói.

"Không phải Dược Viêm không muốn hạ độc nặng, mà độc có thể gây tổn thương mạnh đến võ giả đều có mùi rất nồng, sẽ không giấu được tôi!"

Dược Tư Mạc lắc đầu trả lời.

Lâm Phong nghe vậy thì khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

Anh nhìn thoáng qua Hoa Vân Phi vẫn còn đang hôn mê, đưa cỏ Đoạn Hồn ra cho Dược Tư Mạc.

Dược Tư Mạc nhận lấy cỏ Đoạn Hồn, sau khi ngắm nghĩa một lượt, lúc này ông ta kêu lên đầy kích động:

"Đúng thật là cỏ Đoạn Hồn! Có cỏ này, tôi ắt có niềm tin cứu chữa cho Hoa viện sĩ!"

"Lâm Phong, lần này cậu lập công lớn rồi! nước Đại Hạ chúng ta có thanh niên tài giỏi như cậu, thật sự là một điều may mắn!"

Vừa dứt lời, mấy người Triệu Vô Cực, Hoàng Mi Đạo Nhân và Dược Trần đều tỏ ra kính nể.
Mặc dù tính cách Lâm Phong lạnh lùng vô tình, nhưng thực tế lại làm rất nhiều chuyện khiến bọn họ cảm động...

Nói đến bất kỳ chuyện nào trong số đó cũng có thể làm cho bọn họ cảm động đến mức rơi nước mắt!

Đây là một người bạn tốt xứng đáng để bọn họ đối xử chân thành không tiếc cả mạng sống!

"Lâm Phong, đây là một ngàn miếng linh thạch giao kèo từ trước! Tôi biết đây không phải số nhiều, nhưng hi vọng cậu đừng ghét bỏ."

Triệu Vô Cực lấy ra một cái bao rồi nói với Lâm Phong.

"Ừm!"

Lâm Phong gật đầu, anh không hề khách sáo, lập tức cất linh thạch vào túi!

Sau đó, Dược Tư Mạc bắt đầu cứu chữa cho Hoa Vân Phi.

Bệnh tình Hoa Vân Phi đã rất nghiêm trọng, không nên kéo dài thêm nữa!

Lâm Phong chào Dược Tư Mạc một tiếng, sau đó trở lại dược viên trong Dược Vương cốc, muốn kiếm một vài nguyên liệu luyện chế Thần Hồn Đan!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.