Chương trước
Chương sau
“Mọi người bình tĩnh, Thái Húc đã trốn thoát! Chỉ cần thiếu chủ đến, chúng ta sẽ được cứu!”

Phùng Thiên Luân đè nén sự chấn động trong lòng, nói nhỏ.

Thái Khôn và những người khác nghe xong đều gật đầu, im lặng không nói.

Đến nước này, bọn họ chỉ có thể đợi thiếu chủ đến!

Nhưng ngay lúc này.

Adv

Những người của Ngũ Độc Giáo đột nhiên dừng nghi lễ kỳ lạ lại, Độc Tam Kinh quay đầu nhìn về phía mọi người của Thần Võ Môn, cười lạnh nói:

“Tưởng tôi không biết mấy người tính toán gì sao? Không phải là muốn đợi tên yêu nghiệt số một Thập Vạn Đại Sơn, Phùng Mục Trần đến cứu mấy người sao?”

Mọi người của Thần Võ Môn nghe xong đều chấn động trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì.

“Độc Tam Kinh, tôi không hiểu ông đang nói gì!”

Adv
Phùng Thiên Luân trầm giọng hỏi.

“Ha ha, nói cho mấy người biết, tên Thái Húc kia là do tôi cố ý thả ra, mục đích chính là để hắn dẫn những người khác của Thần Võ Môn mấy ngươi đến!”

Độc Tam Kinh cười lớn liên hồi.

“Ông có ý gì?”

Đồng tử Phùng Thiên Luân co lại!

“Ý gì à? Từ từ mấy người sẽ biết thôi! Còn thằng con ông, Phùng Mục Trần, tôi cũng đã tính đến rồi! Nó có lợi hại đến đâu, đến đây cũng chỉ có nước chết!”

Độc Tam Kinh nói.

Vừa dứt lời.

Trái tim của Phùng Thiên Luân và những người khác đều chìm xuống đáy vực.

Bọn họ còn đang chờ Phùng Mục Trần đến cứu viện, nào ngờ Độc Tam Kinh lại nói ra những lời như vậy!

“Sau khi diệt Thần Võ Môn, lại thu phục Dược Vương cốc, sau này Thập Vạn Đại Sơn sẽ là thiên hạ của Ngũ Độc Giáo bọn tôi!”
“Bọn tộc Vu trên dãy núi Hoành Đoạn ở Nam Lĩnh, cứ chờ đấy! Chờ Ngũ Độc Giáo bọn tôi quay lại đi!”

Độc Tam Kinh càng nói sắc mặt càng lạnh lẽo.

Từng luồng hơi lạnh từ trong cơ thể lão ta bốc ra, khiến nhiệt độ ở đây gần như hạ xuống dưới điểm đóng băng!

“Tộc Vu? Hóa ra mấy người bị người tộc Vu đuổi ra ngoài?”

“Nếu đã như vậy, chúng ta có thể thương lượng tử tế, để Thần Võ Môn làm chủ, giúp Ngũ Độc Giáo mấy người tìm một nơi phong thủy bảo địa ở Thập Vạn Đại Sơn, dùng để xây dựng tông môn có được không?”

Phùng Thiên Luân nhanh chóng nói!

“Ha ha ha… Phùng môn chủ, sao ông lại ngây thơ như vậy? Tôi không dễ dàng gì mới lừa mấy người vào đây, sao có thể tha cho mấy người được?”

“Hơn nữa…”

Độc Tam Kinh không biết nghĩ đến điều gì, lời nói đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Những người khác của Ngũ Độc Giáo cũng cười một cách kỳ quái.

Ánh mắt lạnh lẽo của bọn họ khiến mọi người của Thần Võ Môn sởn cả gai ốc.

Đến tận bây giờ, bọn họ vẫn không biết Độc Tam Kinh lừa nhiều người như vậy vào đây là muốn làm cái gì?

Cái gì chưa biết mới là đáng sợ nhất!

Nhưng ngay lúc này.

“Rắc.”

Đột nhiên gò đất rung chuyển một trận.

Trên đỉnh gò đất xuất hiện một vết nứt hình chữ thập.

Từng luồng khói đen bốc ra từ vết nứt hình chữ thập, cảnh tượng yên tĩnh mà kỳ quái!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.