Chương trước
Chương sau
Khương Ngôn Khê lau máu bên môi, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi:

“Cậu là tên lửa à? Mới một đêm thôi đã mạnh như vậy rồi?”

“May mắn đột phá lên mà thôi.” Lâm Phong mỉm cười.

Khương Ngôn Khê nghe vậy bèn nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới.

Bây giờ Lâm Phong không che giấu khí tức, cho nên cô ta lập tức phát hiện Lâm Phong đã là Nguyên Anh hậu kỳ!

Adv

Điều này càng khiến cô ta sợ hơn!

Trước đó Lâm Phong Nguyên Anh trung kỳ phải dùng kiếm mới đánh bại được cô ta, mà bây giờ đột phá lên Nguyên Anh hậu kỳ, cảnh giới ngang bằng nhau mà đã đè ép được cô ta rồi!

Đúng là quá biếи ŧɦái!

Quan trọng nhất là Lâm Phong mới hơn ba mươi tuổi!

Adv

Thời đại mạt pháp, ba mươi hai tuổi đã là Nguyên Anh hậu kỳ?

Nếu không tận mắt chứng kiến, cô ta tuyệt đối không tin!
Dù là đại sư huynh năm đó rất mạnh, được sư phụ dùng linh dược nuôi dưỡng, cũng phải trên trăm tuổi mới đột phá tới cảnh giới này!

“Khó trách sư phụ vì cậu mà không tiếc để sáu người bọn tôi lăn xuống khỏi núi! Cậu còn yêu nghiệt hơn tôi tưởng! Theo thời gian, đại sư huynh cũng không còn là đối thủ của cậu nữa rồi!”

Vẻ mặt Khương Ngôn Khê rất phức tạp.

“Đại sư huynh lợi hại lắm sao?” Lâm Phong hỏi.

“Rất mạnh! Tôi đi khắp nơi trên thế gian này, ngoại trừ sư phụ, còn chưa gặp ai mạnh hơn đại sư huynh! Dù có là mấy chưởng giáo Đạo môn, Phật môn, Thục Sơn… cũng chỉ tầm như đại sư huynh thôi.” Khương Ngôn Khê chậm rãi nói.

Lâm Phong nghe xong gật đầu, không nói gì thêm.

Những người đó anh chưa thấy bao giờ, không tiện đi so sánh!

Lâm Phong đột nhiên đưa mắt nhìn Kiếm Thất và Khổng Trần cách đó không xa, hỏi:
“Chị biết hai người đó sao?”

“Chẳng trách cậu không biết, tam sư huynh Vân Trung Thiên của cậu là anh em kết nghĩa với chưởng giáo Thục Sơn, bọn họ là người một nhà!”

Khương Ngôn Khê nói xong, lập tức nhìn Kiếm Thất và Khổng Trần, nhíu mày: “Còn không mau xin lỗi!”

Hai người nhìn ra Khương Ngôn Khê, nghe cô ta nói như vậy, trong lòng dậy sóng!

Khó trách thực lực của Lâm Phong cường đại như vậy, thì ra là sư đệ của tiền bối Vân Trung Thiên!

“Vãn bối có mắt như mù, xin tiền bối thứ tội!”

Kiếm Thất và Khổng Trần quỳ xuống, cung kính vô cùng!

Giới võ đạo không luận tên tuổi, chỉ xét thực lực!

Hơn nữa Lâm Phong là sư đệ của tiền bối Vân Trung Thiên, luận bối phận hoàn toàn có thể coi là trưởng bối của bọn họ!

Nhìn thấy vậy, toàn bộ người nhà họ Trần đều mờ mịt khó hiểu.
Lâm Phong cũng không biết nói gì nữa.

Mấy sư huynh, sư tỷ đồng môn, người này còn mạnh hơn người kia!

Đại sư huynh đã đi vào cõi thần tiên, có thể coi là vô địch!

Nhị sư tỷ không chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, yêu nghiệt, hơn nữa từ phản ứng của chiến khu phía Đông, sợ là người ta còn có thân phận kinh khủng gì đó mà mình không biết!

Tam sư huynh là anh em kết nghĩa với chưởng giáo Thục Sơn…

Lục sư huynh là người kế nhiệm của Thần Võ Môn, lúc sinh ra có ba nghìn dặm mây đỏ giáng xuống, bây giờ còn là Chân Long Chi Tử đời sau…

Hiện tại chỉ còn tứ sư huynh và ngũ sư huynh không biết như thế nào…

Dù sao chắc cũng không kém là bao!

“Được rồi, nếu nhị sư tỷ đã bảo lãnh cho các người thì tôi không nói gì thêm nữa, sau này ra ngoài nhớ khiêm tốn chút.”

Lâm Phong nói.

“Vãn bối đã hiểu!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.