Chương trước
Chương sau
Cùng lúc đó, trong một tứ hợp viện ở thủ đô, Hạ Vân Đỉnh đang nắm chặt cái máy truyền tin đặc biệt trong tay, thở hổn hển!

Vừa nãy ông ta nhận được hai cuộc điện thoại!

Một là đối tác bên kia đại dương gọi, nói gϊếŧ Lâm Phong thất bại!

Còn lại là từ bộ thủ vệ phía bắc gọi tới, nói đêm nay có năm người cải tạo từ nước Mỹ nhập cảnh, kết quả bị một thanh niên tên Lâm Phong giải quyết!

Bộ trưởng bộ thủ vệ Trương Lỵ thậm chí còn muốn xin khen thưởng cho Lâm Phong, điều này khiến ông ta suýt hộc máu!

“Lâm Phong ban ngày còn đang ở Vân Xuyên, sao buổi tối đã xuất hiện ở vịnh bắc bộ? Còn đúng lúc gϊếŧ luôn mấy tên sát thủ mà mình thuê tới!”

Adv

Vẻ mặt Hạ Vân Đỉnh lạnh như băng!

Chắc chắn là có người để lộ bí mật! Có người đã nói lại kế hoạch của mình cho Lâm Phong biết!
Về chuyện này, trừ ông ta thì chỉ còn thân vệ Trịnh Vĩ!

Đúng lúc này, Trịnh Vĩ đẩy cửa đi vào, lo lắng nói:

Adv

“Không ổn, vừa nãy bên kia…”

“Không cần nói, tôi biết rồi.”

Hạ Vân Đỉnh cắt lời Trịnh Vĩ.

Trịnh Vĩ nghe thế thì ngẩn ra, lập tức nghĩ rằng Hạ Vân Đỉnh cũng có liên hệ với lãnh đạo phe đối tác, lập tức hiểu ra.

Gã ta do dự chốc lát rồi nói:

“Đội trưởng, chuyện này không thể tiếp tục như này nữa! Nếu cứ thế chúng ta sẽ bại lộ, bộ điều tra đã để ý đến chúng ta rồi!”

“Đúng vậy, vài lần nhiệm vụ thất bại, muốn người ta không nghi ngờ tổ thủ vệ chúng ta có gian tế cũng khó.”

Hạ Vân Đỉnh gật đầu.

Trịnh Vĩ nghe vậy thầm thở dài một hơi.

Khoảng thời gian này gã ta rất lo lắng, sợ một ngày nào đó những chuyện phản bội quốc gia, tàn sát đồng bào bị bại lộ, sẽ chết không có chỗ chôn!
Gã ta không muốn tiếp tục như thế nữa, vợ gã ta sắp sinh con rồi…

Đã nhận được đủ lợi ích rồi, bây giờ gã ta chỉ muốn bình yên lùi lại, hưởng thụ quãng đời còn lại cùng vợ và con trai!

“Trịnh Vĩ, cậu theo tôi bao năm rồi?” Hạ Vân Đỉnh đột nhiên hỏi.

“Ba mươi mốt năm, ít hơn vài năm so với Thương Vương Trần Tử Ngang.” Trịnh Vĩ trả lời.

“Đúng là lâu như vậy! Ngoại trừ Tử Ngang thì cậu là người tôi tin tưởng nhất! Có gì tốt cũng cho cậu, chuyện gì cũng nói với cậu…” Hạ Vân Đỉnh chậm rãi nói.

Trịnh Vĩ nghe xong thì hơi do dự, nói:

“Cảm ơn đội trưởng giúp đỡ, tôi không thể báo đáp hết! Nhưng tôi cũng lớn tuổi rồi, mãi mà vợ mới sinh được một đứa bé, cho nên xin đội trưởng hãy cho tôi từ chức, để tôi có đủ thời gian làm bạn với người nhà, bù đắp những tháng ngày qua.”
Hạ Vân Đỉnh lẳng lặng nhìn Trịnh Vĩ, không nói gì.

Không khí chợt đông cứng lại!

Khi Trịnh Vĩ không nhịn được muốn lên tiếng, Hạ Vân Đỉnh đột nhiên gật đầu, cười nói:

“Cũng được, mấy năm nay cậu vất vả nhiều rồi, sau này rời khỏi đội thủ vệ rồi cậu hãy chu đáo với người nhà nhé.”

“Cảm ơn đội trưởng!” Trịnh Vĩ kích động nói.

“Ừm, cậu lui xuống chút đi, tôi còn có việc phải làm.”

“Vâng đội trưởng, ngài nghỉ ngơi sớm một chút!”

Trịnh Vĩ nói xong thì quay người rời khỏi phòng.

Hạ Vân Đỉnh nhìn Trịnh Vĩ rời đi, nụ cười dần biến mất…

Một lúc lâu sau, ông ta mới lạnh lùng nói:

“Đi, gϊếŧ hết cả nhà Trịnh Vĩ!”

“Vâng!”

Trong bóng tối truyền ra một âm thanh cung kính, sau đó một bóng đen thần bí lóe lên rồi biến mất!

Thực ra, Trịnh Vĩ có tiết lộ tin tức hay không, không quan trọng!

Ông ta tuyệt đối không thể để một kẻ biết quá nhiều về mình sống sót, nhất là khi Trịnh Vĩ còn chủ động yêu cầu rời đi!

“Lâm Phong ơi Lâm Phong, mày đúng là con gián đập mãi không chết! Tao dùng nhiều thủ đoạn như thế rồi cũng không gϊếŧ được mày!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.