Chương trước
Chương sau
Tô Vũ Tình đứng lên cười chào hỏi.

Biểu cảm ba phần ngây thơ, ba phần quyến rũ, ba phần xinh đẹp và một phần hiếu kỳ xuất hiện trên gương mặt đẹp tuyệt trần…

Rất khó để tưởng tượng khi những biểu cảm này xuất hiện cùng lúc trên một gương mặt nhưng lại không làm người ta cảm thấy kỳ quặc, ngược lại khiến họ cảm thấy rất thu hút.

“Đừng giả vờ trước mặt tôi, cô tới nhà họ Trần vì mục đích gì?”

Lâm Phong hỏi thẳng.

Adv

Anh không tin loại phụ nữ này sẽ đến tìm Trần Thiên Hủ.

“Anh Lâm Phong, anh đang nói gì vậy? Một cô gái nhỏ bé như tôi có thể có mục đích gì được chứ?”

Đôi mắt đẹp như ngôi sao của Tô Vũ Tình lấp la lấp lánh, cứ thế nhìn Lâm Phong một cách hết sức hồn nhiên và ngây thơ.

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Phong dịu đi, một cảm giác thôi thúc dâng lên trong lòng, bản năng khiến anh muốn đối xử thật tốt với người phụ nữ này.
Adv

Nhưng một giây sau, anh tỉnh táo lại, mặt mày lạnh như băng.

Mị thuật!

Người phụ nữ này chẳng những có mị thể trời sinh mà còn tu luyện Mị thuật!

Lâm Phong nhìn lướt qua bốn phía.

Thì phát hiện Trần Thiên Hủ, Trần Thiên Hành và những người đàn ông khác đều nhìn chằm chằm vào Tô Vũ Tình với vẻ mặt dịu dàng, đôi mắt chất chứa tình yêu nồng cháy.

Với biểu hiện này của họ, dù lúc này Tô Vũ Tình có bảo họ đi chết, chắc họ cũng sẽ đi không chút do dự!

Thậm chí đến cả Y Nặc, Trần Y Thủy và những người phụ nữ khác cũng sa vào Mị thuật của Tô Vũ Tình, ánh mắt đờ đẫn.

“Hừ!”

Lâm Phong khịt mũi một tiếng đánh thức mọi người, sau đó lạnh lùng nhìn Tô Vũ Tình:

“Đừng giở trò trước mặt tôi, thành thật trả lời câu hỏi của tôi đi.”

Tô Vũ Tình sửng sốt, không ngờ Lâm Phong lại không bị Mị thuật của mình ảnh hưởng!
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô ta lại hiện ra vẻ tươi cười, cô ta kéo áo xuống dưới vai, để lộ làn da trắng như tuyết…

“Anh Lâm Phong, em không hiểu ý của anh thật mà!”

“Rắc!”

Lâm Phong dứt khoát bóp lấy cổ Tô Vũ Tình rồi nhấc cô ta lên, cười khẩy:

“Cô mà cũng muốn quyến rũ tôi à? Cô tưởng có mị thể trời sinh là có thể muốn làm gì thì làm sao.”

“Anh…”

Tô Vũ Tình không còn thản nhiên như vừa rồi nữa, vẻ hoang mang lo sợ hiện lên trên gương mặt tuyệt đẹp.

Cô ta nhớ lại những gì phó bộ trưởng nói với mình tối qua, lẽ nào Lâm Phong bị ông già nào đó đoạt xác thật?

Khi nhìn thấy cảnh này con ngươi của Trần Thiên Hủ co lại, anh ta lập tức lớn tiếng nói:

“Lâm Phong, cậu đang làm gì vậy hả? Tôi đã bảo là cô Vũ Tình tới nhà họ Trần tìm tôi mà!”
“Đúng đó! Lâm Phong, cậu là đàn ông mà sao lại thô lỗ với phụ nữ thế, mau buông cô Vũ Tình ra đi!”

“Chuyện gì thế này? Mọi người đang nói chuyện vui vẻ, cậu bóp cổ người ta làm gì?”

Các thành viên nhà họ Trần khác cũng lần lượt lên tiếng bất bình.

“Trần Thiên Hủ, anh có chắc là cô ta tìm anh không?”

Lâm Phong bình tĩnh hỏi.

“Chứ sao nữa? Cả nhà họ Trần chỉ có tôi quen cô Vũ Tình từ trước thôi, cô ấy tới nhà họ Trần chắc chắn là để tìm tôi rồi! Lúc nãy cô ấy còn khen tôi rạng ngời, khiến cô ấy có ấn tượng sâu sắc nữa kìa!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.