“Ba… chúng ta vừa mới tới, lại phải đi sao?”
Tiểu Luyến Luyến ngửa đầu, nghi ngờ hỏi.
Trẻ con không nghĩ được gì nhiều!
Trong mắt cô bé, rõ ràng cha đã đánh chết người xấu, vì sao tất cả mọi người đều muốn đuổi đi?
“Cô bé là?”
Trần Sơn nhìn thấy Tiểu Luyến Luyến, không nhịn được mà hỏi.
Adv
“Con bé là Tiểu Luyến Luyến, là cháu ngoại của cha.”
Trần Thiên Hủ đáp.
“Cháu ngoại?”
Trần Sơn ngẩn người, theo bản năng muốn tiến lên bế cô bé nhưng cuối cùng lại thôi.
Adv
“Haiz.”
Trần Sơn thở dài một hơi, quay người lại đưa lưng về phía ba người nhà Lâm Phong, nói:
“Các con mau đi đi, đừng do dự!”
“Đúng vậy, mấy người đi đi, để các người sống bình thường, nhà họ Trần cũng được yên bình!”
Người xung quanh đều nói vậy.
“Chịu không nổi nữa, không phải là mỗi cái thương hội thôi sao? Các người làm tôi buồn nôn!”
Lâm Phong tức giận cực kì, lấy điện thoại di động của Hoàng Phủ Vân, tìm một dãy số đặt tên là “cha”, rồi gọi thẳng đi.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sang sảng:
“Vân Nhi, sao lúc này con lại gọi cho cha? Chơi ở Giang Nam có vui không?”
“Vân Nhi của ông chết rồi, bị tôi gϊếŧ! Tôi đang ở nhà họ Trần tại Vân Xuyên, chờ các người đến báo thù! Đúng, chính là nhà của Trần Bắc Huyền, mau lên, tới càng nhiều người càng tốt! Tốt nhất là tự ông tới, cảm ơn, tôi chờ ông!”
Lâm Phong nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3499690/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.