Chương trước
Chương sau
Hoàng Phủ Vân lấy lại tinh thần, gương mặt đỏ lên, giãy dụa kịch liệt.

“Bốp!

Lâm Phong tát một phát lên mặt Hoàng Phủ Vân, thản nhiên nói:

“Vừa nãy vào đây hống hách trông đẹp trai lắm, nhưng bây giờ dáng vẻ kêu gào của anh lại rất thê thảm đấy!”

“Lâm Phong! Mau buông ra! Cha tôi mà biết việc này, toàn bộ nước Đại Hạ không còn chỗ dung thân cho anh đâu!”

Hoàng Phủ Vân uy hϊếp.

Adv

“Thế à? Chuyện đó tôi nghĩ chắc sau này anh không thấy được đâu!”

Lâm Phong mỉm cười.

Không ổn!

Lâm Phong muốn gϊếŧ Hoàng Phủ Vân!

Adv

Mọi người nhà họ Trần đều sợ hãi, Hoàng Phủ Vân có thể chết nhưng tuyệt đối không thể chết ở đây, hậu quả khó mà tưởng tượng được!

“Không được, không thể gϊếŧ cậu ta!”

“Lâm Phong dừng tay, cậu ta không thể chết được!”

Một đám người sốt ruột.
Dù Trần Bắc Huyền cũng lắc đầu, chậm rãi nói:

“Nhóc con, một vừa hai phải, tốt quá hóa hỏng! Đây là con trai của Hoàng Phủ Hằng, thả cậu ta ra đi.”

Nghe mọi người nói, Hoàng Phủ Vân đang hốt hoảng định xin tha đột nhiên bình tĩnh lại.

Gã nhìn Lâm Phong, lạnh lùng nói:

“Nghe rồi chứ? Còn không mau buông ra?”

“Rắc rắc!”

Lâm Phong bẻ gãy luôn cổ của Hoàng Phủ Vân, sau đó bắt đầu lục lọi trên người Hoàng Phủ Vân như không có chuyện gì xảy ra.

Anh nhớ rõ trên người Hoàng Phủ Vân có mấy trăm viên linh thạch.

Lát sau, Lâm Phong tìm thấy túi trữ vật trên người Hoàng Phủ Vân, bên trong ngoại trừ vài tấm thẻ, một cái điện thoại di động, còn có hai trăm viên linh thạch!

“Cũng được.”

Lâm Phong hài lòng gật đầu, cất linh thạch ào túi càn khôn của mình.

Mà người nhà họ Trần, ai nấy đều mang sắc mặc khó coi cực kì.
Lâm Phong đứng tại nhà họ Trần bọn họ gϊếŧ Hoàng Phủ Vân, chẳng

khác nào mang họa tới cho nhà họ, dù chuyện này chẳng liên quan gì đến họ nhưng thương hội Bạch Vân chắc chắn sẽ xử lý cả bọn họ luôn!

“Vừa nãy tôi bảo cậu thả cậu ta đi, vì sao không tha?”

Trần Sơn xông lên, tức giận nói.

Lâm Phong nhìn Trần Sơn, đôi mắt hơi nheo lại.

Nếu như người khác nói chuyện với anh như thế thì anh đã cho thành thịt vụn luôn rồi, nhưng dù sao cũng là người của nhà họ Trần, có thể du di đi một chút.

“Chú là?”

Lâm Phong hỏi.

“Lâm Phong, đây là cha em.”

Lúc này, Trần Y Nặc bước lên nói.

Đối với việc Lâm Phong gϊếŧ chết Hoàng Phủ Vân, cô ấy không bất ngờ, cũng chẳng quan tâm.

Sau đó, Trần Y Nặc nắm tay Lâm Phong, quay đầu nhìn người xung quanh, vẻ mặt kiêu ngạo nói:
“Các chú các bác, các anh em, đây là người con đợi mười năm, Lâm Phong!”

“Trước kia mọi người sống chết không cho con đi tìm Lâm Phong, nói Lâm Phong là một kẻ vô dụng hèn kém, bây giờ mọi người đã nghĩ lại chưa?”

Người nhà họ Trần nghe vậy, vẻ mặt đều thay đổi.

Nếu như không có chuyện của Hoàng Phủ Vân, bọn họ thấy Lâm Phong mạnh như thế, đương nhiên vui còn không hết!

Nhưng bây giờ thì khác!

Lâm Phong đã gϊếŧ Hoàng Phủ Vân và Lý Phúc, là đắc tội chết với thương hội Bách Vân!

Hai bên không còn cách nào hòa giải nữa! thương hội Bách Vân trả thù, Lâm Phong không chịu nổi, nhà họ Trần lại càng không!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.