Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Triệu Vô Cực căng thẳng nói.

Lâm Phong hời hợt liếc nhìn Triệu Vô Cực, sau đó tùy ý vung tay lên.

“Vù~”

Đao khí ngút trời kia trong chốc lát tan thành mây khói.

“Xem ra ông quả thực rất yếu! Vậy thì…kết thúc trận chiến đi! Tên lùn đến từ nước Oa.”

Adv

Lâm Phong nhấc tay phải lên, tay phải mảnh khảnh trắng trẻo giữa không trung bỗng chốc phóng to vô số lần, đập tới cuồng nhân như rung chuyển cả bầu trời.

“Nhẫn Thuật – Thủ Ngự Chi Thuẫn”

Sắc mặt cuồng nhân hơi biến đổi, lập tức kết ra tấm khiên nhẫn thuật giống như vừa rồi, nhưng tấm khiên bảo vệ này căn bản không có tác dụng, bị bàn tay to chạm nhẹ thôi đã vỡ tan thành từng mảnh.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Adv

“Ầm!”

Cuồng nhân trực tiếp bị đánh tan thành một đám sương máu.

Chết rồi?

Cứ thế mà chết?
Triệu Vô Cực ngây người.

Đám người Đàm Thiên Hồng cũng ngây người!

Lúc Lâm Phong và cuồng nhân đánh nhau,trong đầu bọn họ nghĩ ra rất nhiều khả năng, chỉ không nghĩ rằng cuồng nhân sẽ bị Lâm Phong gϊếŧ trong chớp mắt!

Lâm Phong mạnh tới mức nào?

Anh không có giới hạn cao nhất sao?

Bất kể là ai, nếu không bị bóp gãy cổ thì sẽ thành tro cốt, hoặc đập phát thành thịt vụn!

Chưa từng thấy ai đỡ được một chiêu của Lâm Phong!

Lúc này, Lâm Phong tiến lên nhặt Võ Sĩ đao vừa rơi xuống đất lên, nhíu mày.

Tuy rằng một cái tát vừa nãy của anh không dùng quá nhiều lực, nhưng những thanh đao bình thường khó mà trụ được! Thanh Võ Sĩ đao này không tầm thường!

Lâm Phong cầm lấy nó cẩn thận quan sát, phát hiện trên chuôi đao có khắc hai chữ “Thôn chính”.

“Hóa ra là yêu đao Thôn chính!”
Ánh mắt Lâm Phong hơi nhúc nhích.

Ở nước Oai có mười thanh đao nổi tiếng, theo thứ tự là Thủy Quảng, Trường Thuyền, Quỷ Hoàn, Quỳ Văn, Cúc Nhất, Lôi Thiết, Chính Tông, Trung Cát, Thiên Quốc và Thôn Chính!

Mười thanh đao tiếng tăm lừng lẫy ở nước Oai, đều là thần binh lợi khí!

Không ngờ trong tay Cuồng nhân lại có một cái!

“Thoạt nhìn cũng bình thường, cùng lắm thì ngang được pháp khí trung phẩm, xem ra Oai quốc yếu hơn mình nghĩ!” Lâm Phong lắc đầu.

Ở giới tu tiên, cấp bậc các loại vũ khí chia làm: pháp khí, linh khí, pháp bảo, linh bảo cùng tiên khí trong truyền thuyết.

Những cấp bậc này cũng chia ra làm trung phẩm, hạ phẩm, thượng phẩm, cực phẩm…

Cho nên một món pháp khí trung phẩm thực sự không vào nổi mắt xanh của Lâm Phong!

Đương nhiên, thứ này đối với giới võ đạo mà nói, chắc chắn đã được coi là thần binh lợi khí rồi!
Nghĩ vậy, Lâm Phong bỏ Thôn Chính vào túi càn khôn, xem sau này có thể đi đổi chút linh thạch hay không.

“Lâm Phong, cảm ơn cậu!”

Lúc này, Triệu Vô Cực lấy lại tinh thần, tiến lên, chân thành nói cảm ơn.

“Không cần, Cuồng nhân này vốn vì tôi mà đến.” Lâm Phong lạnh nhạt đáp.

“Nói vậy sai rồi! Nhóm Bát Kỳ luôn để ý đến nước Đại Hạ chúng ta, Cuồng nhân này cũng coi như là kẻ địch số một của Bộ chấp pháp. Cậu diệt được hắn ta là một công lớn! Chỉ cần tôi quay về báo cáo chuyện này lên trên, nhất định cậu sẽ được khen thưởng!” Triệu Vô Cực nói.

“Tùy ông, dù sao tôi cũng không vào đó đâu.” Lâm Phong đáp.

Triệu Vô Cực nghe thấy vậy, trong lòng hơi khó chịu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.