Chương trước
Chương sau
Ba tiếng sau.

Mọi thứ trở lại yên bình.

Nhìn Y Nặc đã ngủ vì mệt, Lâm Phong thầm thở dài một hơi.

Anh mặc qυầи ɭóŧ vào rồi cẩn thận xuống giường, đi ra ban công ngồi dựa vào ghế sofa ngắm nhìn ánh đèn neon rực rỡ bên ngoài cửa sổ với tâm trạng bất an.

Cũng mười năm rồi nhỉ!

Adv

Chẳng lẽ suy nghĩ của anh bây giờ thật sự có vấn đề ư?

Có khi nào là vì đã nắm giữ thực lực đủ mạnh nên giờ đây anh rất ít quan tâm đến suy nghĩ của người khác?

Nhưng chẳng phải người tu tiên như anh chú trọng ý muốn của bản thân hơn sao?

Nếu mình cứ e ngại cái này, e ngại cái kia, vậy thì mục đích tu tiên của mình là gì?

Adv

“Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy!”

Lâm Phong thở ra một hơi, dẹp bỏ suy nghĩ lung tung trong đầu mình, bắt đầu kiểm kê lại những thứ thu được lần này.
Mặc dù Quỷ Ẩn Tông đã suy vong nhưng dù sao cũng được coi là một tông môn võ đạo!

Sau khi tiêu diệt Quỷ Ẩn Tông, đương nhiên anh cũng thu được rất nhiều bảo vật…

Khoảng hơn ba trăm viên linh thạch, một vài linh thảo cấp thấp vô dụng và một số pháp khí cấp thấp…

“Đáng tiếc người tu võ không thể hấp thu trực tiếp linh khí trong linh thạch, nếu không một môn phái sẽ không chỉ có bấy nhiêu đây linh thạch thôi đâu!”

“Bây giờ mình đã có gần năm trăm viên linh thạch, khi nào đủ một nghìn viên sẽ có thể thử kích hoạt thể chất cho con gái rồi!”

Lâm Phong lẩm bẩm.

Ngoài ra, sau khi tiếp xúc gần hơn ban nãy, Lâm Phong phát hiện Trần Y Nặc không chỉ có căn cơ võ đạo cực kém, mà linh căn tu tiên cũng gần như không có!

Nói cách khác, Y Nặc chỉ có thể chất phàm nhân, muốn chỉ dẫn cô ấy tu tiên thì độ khó rất lớn, điều này khiến Lâm Phong hơi đau đầu.
“Bây giờ lo nghĩ mấy việc này có hơi lo xa, vẫn câu nói cũ thôi, cứ thuận theo tự nhiên vậy!”

Lâm Phong ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ một lúc, sau đó quay lại giường, ôm Trần Y Nặc ngủ.



Sáng sớm hôm sau.

Lâm Phong, Trần Y Nặc, Trần Thiên Hủ và Tiểu Luyến Luyến, bốn người đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Kim Lăng để mua sắm vài thứ.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên đến nhà ba vợ, đâu thể nào đi tay không nhỉ?

Còn về sự việc tối qua, tất cả mọi người đều ngầm hiểu ý không nhắc lại.

Có đôi khi con người ta bùng nổ cảm xúc cũng là điều bình thường, nhưng nếu cứ một mực nhắc đi nhắc lại sẽ là ngu xuẩn nhàm chán!

“Y Nặc, lát nữa mua đồ xong, chúng ta đi Vân Xuyên luôn nhé!”

Lâm Phong bế con gái, tay còn lại nắm tay Trần Y Nặc, trông rất ra dáng người đàn ông tốt.
“Ừm!”

Trần Y Nặc gật đầu, rồi chợt nói tiếp:

“Lâm Phong, sau này em sẽ không cáu kỉnh vô cớ nữa…”

“Nhưng anh lại mong em thường xuyên cáu kỉnh với anh đấy.”

Lâm Phong mỉm cười.

Nghe vậy Trần Y Nặc sửng sốt, ngay sau đó không biết nghĩ tới điều gì mà gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.

Đồ vô sỉ!

Vào lúc này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.