Chương trước
Chương sau
Đến lúc đó dù là Nguyên Anh cũng chưa chắc đã đánh bại được nó!

Phải biết rằng, hiện tại là thời đại mạt pháp, linh khí khô kiệt, yêu thú có thể hình thành nội đan đã cực kì mạnh rồi, đừng nói là hóa thành giao long!

“Vì mỏ linh thạch sao? Con rắn này lớn lên trong mỏ linh thạch nên mới biến hóa kinh khủng được như vậy?”

Lâm Phong âm thầm suy nghĩ.

“Ực ực…”

Adv

Đúng lúc này, rắn đen lớn nuốt Doãn Tử Nguyệt đang khóc sướt mướt xuống.

“Chạy!”

Kim Hoa bà bà và Ngưu Bôn thấy vậy, mặt trắng bệch, không dám đứng xem nữa, không dám quay đầu lại, bỏ chạy xuống chân núi, trong nháy mắt đã biến mất.

“Cậu Lâm, Doãn tiên tử bị ăn rồi!”

Adv

Lưu Năng thấy rắn lớn nuốt Doãn Tử Nguyệt vào, trong lòng vừa sợ hãi vừa thấy tiếc!

Một cô gái xinh đẹp như thế lại bị ăn mất.
Nếu như để lại làm vợ lão ta thì tốt!

“Cô ta bị ăn không phải là chuyện bình thường à? Yêu thú bên cạnh mà cô ta còn dám khóc lóc, hô to gọi nhỏ, nhân vật não tàn như thế này ở trong phim đã chết luôn từ tập đầu rồi! Hơn nữa yêu thú này mạnh như vậy, trong lòng cô ta nhất định đã cho rằng tôi không đánh lại nó! Mục đích cô ta khóc lóc cầu cứu chỉ để tôi đến kéo dài thời gian một chút cho cô ta chạy được mà thôi. Con gái như thế cũng may là bị yêu thú ăn sớm, không thì tôi cũng muốn đập chết cô ta.”

Lâm Phong cười lạnh.

“Là… như vậy sao?”

Lưu Năng ngơ ngác.

“Lưu Năng, ông ra ngoài làm việc mà thành thật quá… Trên đầu chữ sắc có một cây đao, phụ nữ càng xinh đẹp càng biết lợi dụng đàn ông. Ông phải nhớ kĩ đạo lý này, không thì chết lúc nào không biết!”
Lâm Phong nói lời thấm thía.

Lưu Năng nghe vậy thì im lặng, không biết nên nói gì!

Tất cả mọi người đều nói lão ta quá thành thật, nhưng lão ta không cho là thế, vẫn cảm thấy mình thông minh, mọi người hiểu lầm thôi!

“Phì phì!”

Đúng lúc này, con rắn lớn màu đen kia đột nhiên dựng thẳng nửa người, cao chừng năm tầng nhà, đôi con ngươi đỏ như máu lạnh lùng nhìn Lâm Phong chằm chằm, phát ra từng tiếng rít ghê người.

Thấy vậy, mặt Lưu Năng tái đi!

Không thể không nói, con vật khổng lồ như thế đứng lên mang lại cảm giác chèn ép quá lớn, khiến hô hấp người ta phải dừng lại.

“Cậu Lâm, cứu mạng!”

Lưu Năng sợ đến mức trốn sau lưng Lâm Phong.

“Mày định làm gì? Ăn mười mấy con kiến hôi khiến tự tin của mày tăng lên à?”

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, giơ tay phải của mình lên!
Bàn tay thon thả của anh đột nhiên to lên giữa không trung, lớn chừng bằng một ngọn núi.

Con rắn khổng lồ gần trăm mét lại như một con cá trạch trước bàn tay kia, bị bàn tay to dễ dàng túm được.

“Phì phì!”

Con rắn giãy dụa kịch liệt, đôi mắt đỏ tươi lộ ra vẻ kinh hãi của người!

Trên thực tế, đến cảnh giới này của nó đã có linh trí không thua gì loài người!

Cho nên khi nhìn thấy bàn tay to của Lâm Phong xuất hiện, nó lập tức phát ra âm thanh cầu xin tha thứ, nhưng sao Lâm Phong lại chịu bỏ qua nội đan đã tới tay?

Lâm Phong chuẩn bị đánh chết con rắn lớn để lấy nội đan, nhưng lúc này anh chợt nhớ tới Hấp Tinh đại pháp!

Nguyên lý của Hấp tinh đại pháp cực kì đơn giản, Lâm Phong nhìn qua là biết!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.