Anh nhìn lướt qua, thể tích của túi càn khôn này không lớn, không gian chừng hai ba mươi mét vuông. Bên trong ngoại trừ hai mươi mấy viên linh thạch hạ phẩm, hơn mười tờ chi phiếu ghi con số cụ thể…
Còn có một đống nội y tình thú màu vàng đã cũ, cùng với một vài bức tranh, tiểu thuyết sắc tình vân vân…
“Bề ngoài ra vẻ đạo mạo, không ngờ là một người biếи ŧɦái!”
“Thân là tổng chấp pháp Giang Nam, nhưng cũng ăn không ít! Cộng hết số dư trong mười tấm thẻ này cũng hơn ba mươi tỷ!” Lâm Phong âm thầm cười lạnh.
Anh đưa mắt nhìn mọi người vây xem, ánh mắt đảo qua không ai dám lên tiếng, cho dù là Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long cũng cúi đầu. . Bạ𝑛 đa𝑛g đọc t𝐫u𝘺ệ𝑛 tại ﹟ 𝒯𝐫U𝒎𝒯𝐫 u𝘺𝖊𝑛.v𝑛 ﹟
Adv
“Đàm Thiên Hồng, thiếu tiền không?” Lâm Phong hỏi.
“Hả?” Đàm Thiên Hồng ngẩn ra, hơi khó hiểu ý Lâm Phong.
Ông ta do dự một lát, nói:
Adv
“Cậu Lâm, nếu như cậu cần tiền cứ nói thẳng, tôi sẽ đi kiếm cho cậu, cậu như thế làm tôi sợ.”
“Tôi không có hứng thú với tiền, chỗ này có hơn ba mươi tỷ, cho ông đấy.”
Lâm Phong ném mười tấm thẻ trong túi càn khôn cho Đàm Thiên Hồng.
Đàm Thiên Hồng nhận thẻ, vẻ mặt khϊếp sợ.
Đây là hơn ba mươi tỷ đấy! Cậu Lâm lại tiện tay vứt cho mình?
Ông ta và Lâm Phong không giống nhau, phải nuôi hơn vạn người của Tam Khẩu Đường, rất thiếu tiền! Mà có hơn ba mươi tỷ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3494161/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.