Diệp Phàm nhìn chiến trường trước mắt, nắm chặt tay.
Tuy rằng anh ta rất muốn ở lại với cha và Vân lão để cùng chiến đấu, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính!
Diệp Phàm lập tức quay người về phòng, tới phòng của Hoa Vân Phi.
“Hoa viện sĩ…”
“Không cần nói nhiều, tôi biết rồi!” Vẻ mặt Hoa Vân Phi rất nghiêm túc.
“Được!”
Adv
Diệp Phàm nhịn cơn đau từ miệng vết thương, cõng Hoa Vân Phi lên.
Tiểu Thanh và Vương Nhạc Hiên đi đằng sau đỡ, bốn người nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Còn muốn chạy?” Tên áo đen đương nhiên sẽ không muốn mọi người chạy được.
“Cút!”
Adv
Hắn chợt đẩy lùi Vân Trung Thiên trước mặt, sau đó bổ thẳng một kiếm lên người Hoa Vân Phi.
Hoa Vân Phi là mục tiêu! Tuyệt đối không thể cho chạy!
Kiếm quang lấp lánh cắt ngang bóng tối, chiếu sáng gương mặt hoảng sợ của đám Diệp Phàm và Vương Nhạc Hiên.
Một kiếm này quá mạnh, bọn họ không đỡ nổi!
Vào lúc quan trọng, Diệp Thiên Long từ bên cạnh vọt lên, dùng hết toàn lực ngăn lại luồng kiếm khí này.
Nhưng ông ta lại bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
“Đùng!”
Diệp Thiên Long lảo đảo đứng lên. Ông ta đưa lưng về phía bốn người, hơi thở hổn hển, miệng vết thương nhỏ máu, giọng nói nặng nề:
“Tiểu Phàm, nhà họ Diệp ta không có thứ hèn nhát! Hoa viện sĩ ở chỗ con, Hoa viện sĩ chết, con cũng chết!”
“Ba!”
Diệp Phàm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3494139/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.