"Y Nặc, lần này chúng ta thực sự xong rồi!"
Trần Thiên Hủ đau đớn nói.
Trần Y Nặc cũng nắm tay con gái thật chặt, im lặng không nói gì.
Cô không sợ chết, chỉ là có chút luyến tiếc Lâm Phong mà thôi!
Cô và Lâm Phong đã trải qua trăm cay nghìn đắng, khó khăn lắm mới có thể đến được với nhau...
Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến bỗng nhiên ngơ ngác nói:
Adv
"Mẹ... Mẹ nhìn kìa, bên ngoài có người chim."
Trần Y Nặc nghe vậy thì hơi sửng sốt, cô lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Xuyên qua tấm tủy kinh vừa dày vừa nặng, có thể loáng thoáng nhìn thấy một người đang lơ lửng trên không trung, nhưng bởi vì trời quá tối nên không thể nhìn rõ đó là ai.
"Đạp hư không mà tới, cao thủ võ đạo! Nhất định là bên trên đã phái người tới cứu chúng ta rồi!"
Adv
Trần Thiên Hủ thất thanh nói.
Cùng lúc đó, những người khác trong khoang máy bay cũng chú ý đến cảnh tượng này, trên khuôn mặt tuyệt vọng hiện lên vẻ kinh hãi.
"Con mẹ nó, chuyện gì thế này? Sao lại có người bay bên ngoài!"
"Không phải là thần tiên đó chứ!"
"Huhu... Chắc chắn là thần tiên, là thần tiên tới cứu chúng ta rồi! Thật tốt quá!"
....
"Hoa viện sĩ, ông mau nhìn bên ngoài kìa!"
Vẻ mặt Tiểu Thanh tràn đầy khϊếp sợ.
Hoa Vân Phi chậm rãi mở mắt nhìn qua, sau khi thấy bóng người lơ lửng bên ngoài thì trong mắt xẹt qua một tia kỳ dị.
Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3494125/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.