Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên Tâm hưởng thụ ánh mắt kính sợ của mọi người.

Đã nhiều năm rồi, vì bị liên minh võ đạo truy sát, lão ta luôn sống trong bóng tối, giống như con chuột chui trong cống thoát nước, người người đòi đánh! Mà bây giờ, cuối cùng lão ta cũng có thể quang minh chính đại vùng lên rồi!

Trong lòng lão ta rất cảm kích Lâm Phong. Nếu như không có Lâm Phong, nào có lão ta ngày hôm nay?

Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Tâm nhìn về phía Tôn lão, lạnh lùng nói:

“Nếu không muốn chết thì mau cút cho tao!”

Adv

Tôn lão nghe vậy, vẻ mặt lạnh lẽo. Với thân phận của ông ta, đi tới đâu cũng được mọi người chú ý, chưa từng bị sỉ nhục như vậy!

“Mày quá kiêu ngạo! Tao rất muốn xem thử mi có bản lĩnh cao như vậy thật hay không!” Tôn lão hừ lạnh.

Một luồng khí tức thuộc về cường giả Tiên Thiên Cảnh từ trong cơ thể ông ta gào thét mà ra.
Trong giây lát, không khí trong phòng cuồng khởi động, thổi đám võ giả lùi về phía sau. Ngay cả Diệp Thiên Tâm cũng lay động mấy cái. Dù sao thực lực của lão ta cũng chỉ là Địa Cảnh đỉnh phong, cách Tiên Thiên Cảnh quá xa!

Adv

“Ha ha… ngay cả uy áp của tao mà cũng không đỡ được! Con kiến hôi như mày cũng dám làm càn trước mặt tao? Chết đi!”

Tôn lão ra quyết định, một phát đập lên người Diệp Thiên Tâm!

Chưởng lực sắc bén, sức mạnh kinh người, thậm chí còn phát ra từng âm thanh xé gió, nhìn kĩ sẽ thấy trên tay ông ta còn có ánh sáng nhạt lóe ra.

Đây là thực lực đáng sợ của Tiên Thiên Cảnh ư?

Đông đảo võ giả ở đây đều lộ vẻ kinh hãi.

Cho dù là người của nhà họ Tăng cũng rét run, tuyệt vọng.

Một chưởng này, ai mà đỡ được?

“Hừ, không biết lượng sức mình!” Diệp Thiên Tâm hừ lạnh một tiếng, giơ tay phải của mình lên, cách không vỗ xuống Tôn lão một cái, trong lòng bàn tay, chữ gϊếŧ lóe ra sáng lóa, tản ra năng lượng kinh người!
“Đùng!”

Tôn lão Tiên Thiên Cảnh tầng một chưa phản ứng kịp đã bị vỗ thành một làn sương máu!

Nhìn thấy thế, đám người vây xem lập tức yên lặng.

Tất cả mọi người đều đờ đẫn, cảm thấy cả người tê rần!

Một chưởng đập chết cao thủ Tiên Thiên Cảnh tầng một? Đây là chuyện mà người có thể làm được sao? Rõ ràng, ánh mắt của đám võ giả nhìn về phía Diệp Thiên Tâm đã thay đổi, trở nên kính nể, sợ hãi, giống như đang nhìn thấy một vị thánh sống trên đời!

Bề ngoài Diệp Thiên Tâm rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng kích động! Lhông hổ là pháp chỉ mà cậu chủ Lâm ban cho! Quá mạnh!

Đáng tiếc chỉ có thể dùng ba lần, mình đã dùng hai lần rồi, lần cuối phải dùng để báo thù mới được! Nghĩ như vậy, Diệp Thiên Tâm liếc nhìn tất cả, lạnh nhạt nói:
“Một con kiến hôi Tiên Thiên Cảnh mà thôi, cũng dám làm loạn trước mặt tôi! Các người còn ai không phục nữa?”

Đám võ giả nghe vậy đều thay đổi vẻ mặt, sợ đến lui về sau vài bước!

Đến cả Tôn lão là Tiên Thiên Cảnh cũng bị một chưởng đập chết, bọn họ còn ai dám không phục?

Lúc này, Tăng Tam Thủy ổn định tinh thần, nói:

“Diệp lão đệ, hôm nay cậu đúng là để tôi phải mở rộng tầm mắt!”

“Đâu, chuyện này với tôi mà nói rất bình thường, đừng nói là Tiên Thiên Cảnh tầng một, cho dù là tầng tám chín cũng chỉ có kết cục như thế!”

Diệp Thiên Tâm chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nói.

Đúng lúc này, tiếng vỗ tay vang lên.

“Đặc sắc! Thực sự rất đặc sắc! Ông giả vờ đúng là rất giống!”

Một người đàn ông trung niên áo xanh vừa vỗ tay vừa mỉm cười bước tới.

Thấy người này, đám võ giả có mặt ở đó đều hoảng sợ!

Là Lý Vực!

Lý Vực và Tôn lão giống nhau, cũng là cường giả Tiên Thiên Cảnh tầng một!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.