Có điều rõ ràng con báo Hắc Vân trước mắt đây đã trưởng thành rồi, sao nó chỉ mới ở Trúc Cơ?
Điều này không hề giống với những gì được ghi trong sách cổ!
Lâm Phong có hơi khó hiểu.
Dưới hố.
Báo Hắc Vân bị thương nặng.
Mà Lâm Phong cũng không che giấu hơi thở của mình, cho nên báo Hắc Vân liếc mắt cái là nhận ra sức mạnh của Lâm Phong, khiến trong lòng nó vô cùng hoảng sợ.
Adv
Sao có thể như thế!
Làm sao trên đời này vẫn còn có tu giả Nguyên Anh kỳ được?
Cho dù là mấy trăm năm trước thì cũng chẳng gặp được nhiều tu giả Nguyên Anh kỳ mà!
Lẽ nào Hắc Hoàng ta vừa mới xuất thế đã phải chết đi trong hận thù sao?
Không...
Adv
"Đùng!"
Lâm Phong dùng một tay bắt con báo Hắc Vân dưới hố lên.
"Meo meo meo..."
Báo Hắc Vân cực kỳ sợ hãi, nó phát ra tiếng mèo kêu, duỗi đầu lưỡi toàn gai ngược ra liếʍ láp tay Lâm Phong, tỏ vẻ lấy lòng.
"Cũng thông minh tài trí lắm đấy, tiếc là mày lớn quá rồi! Một ngày ăn không biết bao nhiêu thứ, tao không thể nào giữ mày lại được."
Lâm Phong nói.
"Meo meo meo..."
Cơ thể báo Hắc Vân lập tức thủ nhỏ lại mấy trăm lần, biến thành kích cỡ một con mèo nhỏ, cọ đầu qua lại trên tay Lâm Phong.
"Tao cũng chỉ nói bừa một câu thôi, nội đan của mày thơm quá, sao tao có thể không lấy được?"
Lâm Phong nói xong thì bẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3488496/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.