“Anh Tầm, giọng điệu người thanh niên mặc đồ trắng vừa rồi kia hung dữ như vậy? Sao anh lại để anh ta đi?”
Lâm Tiểu Hồng õng ẹo nói.
“Cái này mà em không hiểu à?”
Nam Cung Tầm mỉm cười nhéo Lâm Tiểu Hồng một cái, sau đó mới nói:
“Người thanh niên áo trắng vừa rồi tuy nhìn có vẻ bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng nếu đã dám một mình tới trong núi sâu rừng rậm này, chắc chắn có điểm gì đó hơn người!”
Adv
“Hơn nữa một người hay làm màu như Vương Nhạc Hiên lại cung kính với anh ta như vậy, em không cảm thấy không bình thường sao?”
Lâm Tiểu Hồng nghe vậy thì cau mày nói:
“Không lẽ người này là một cao thủ?”
“Không phải! Anh không cảm nhận được một chút khí tức võ đạo nào từ người anh ta, chắc anh ta là một người bình thường! Nhưng anh hoài nghi có người âm thầm bảo vệ anh ta! Một vài con cháu của gia tộc lớn đều có đạo giả bảo vệ!”
Adv
Nam Cung Tầm nói.
Lâm Tiểu Hồng gật đầu.
Cô ta cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, chứ cũng không có hứng thú lắm với Lâm Phong.
“Người đẹp Lâm, nghe nói em rất giỏi nhạc cụ? Buổi tối lúc trở về diễn tấu vài bản cho anh nghe?”
Nam Cung Tầm đột nhiên nói.
Lâm Tiểu Hồng vẻ mặt hơi giật mình, sau đó phản ứng lại, che miệng nhẹ nhàng cười nói:
“Chỉ cần anh Tầm có thể giúp em tìm được một hai viên đan dược, em sẽ diễn tấu cho anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3488491/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.