Lúc này, Lâm Phong trầm giọng nói:
“Tiểu Dao, lúc đó là ai đưa tro cốt của cha mẹ cho em, em còn nhớ không?”
Lâm Vân Dao dụi cặp mắt đang đau nhức, suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Lúc đó em chưa đến mười tuổi, rất nhiều chuyện đều nhớ không rõ nữa! Em chỉ biết là có một người đàn ông mặc quần áo đen, dáng vẻ tầm hơn 30 tuổi, cao khoảng một mét tám,….”
Lâm Phong nghe vậy thì cau mày.
Adv
Những đặc trưng này mà em gái nói quá phổ biến, tìm đại trên phố cũng có thể tìm thấy cả nghìn người, căn bản không phải là manh mối hữu hiệu
“Đúng rồi! Người đàn ông kia hình như bị què, đi cứ tập tễnh tệp tễnh.”
Lâm Vân Dao đột nhiên lại nói.
Adv
Lâm Phong gật đầu, nhưng trong lòng lại thở dài.
Mười năm!
Khoảng thời gian này quá dài, bây giờ muốn tìm kiếm một người giống vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Mà điều quan trọng là đối phương làm như vậy có mục đích gì?
Chẳng lẽ chỉ để chứng minh cha mẹ đã chết rồi, bảo em gái tuổi còn nhỏ đừng có đi tìm?
“Anh….nếu cha mẹ thực sự chưa chết, vậy tại sao họ không trở về tìm chúng ta? Anh vì bị giam cầm để tu tiên, chẳng lẽ cha mẹ cũng vậy sao?”
Lâm Vân Dao đột nhiên hỏi.
“Cái này cũng khó nói, mọi chuyện đều có khả năng! Điều có thể chắc chắn là, nếu như cha mẹ chưa chết, vậy hai người họ chắc chắn đã bị hạn chế tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3488473/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.