Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến chậm rãi mở hai mắt ra, một gương mặt góc cạnh đập vào mắt cô bé.
“Con gái ngoan tỉnh rồi à!”
Lâm Phong nở một nụ cười hiền lành.
Tiểu Luyến Luyến ngẩn ra, đôi mắt to lập tức chảy nước mắt.
“Hu hu… Chú cách xa tôi ra một chút.”
Adv
Lâm Phong: …
Nhìn con gái sợ mình, Lâm Phong thấy hơi bất đắc dĩ.
Anh đưa ánh mắt cầu cứu về phía Trần Y Nặc nhưng phát hiện cô ấy đang cười trộm, nụ cười con mang theo nước mắt dàn giụa.
“Hu hu… Mẹ ơi! Cái chú kì lạ này là ai thế? Sao cứ đi theo chúng ta?” Tiểu Luyến Luyến bật dậy trốn sau lưng mẹ, sợ hãi nói.
Adv
“Tiểu Luyến Luyến, chú ấy không phải người xấu, đó là cha của con!” Trần Y Nặc lau hai mắt đẫm lệ.
Cứ như thế một lúc, cô ấy phát hiện tình hình của con gái đã tốt hơn nhiều.
Hiện tại cô bé nói chuyện rõ ràng, không bị tối nghĩa khó hiểu nữa, thoạt nhìn cũng không có vẻ khờ khạo.
Từ trước tới nay, hình ảnh như thế vĩnh viễn chỉ còn xuất hiện trong giấc mộng của cô ấy.
Chuyện xảy ra trong hôm nay là hiện thực khiến cho cô ấy cực kì vui sướng, là một loại cảm giác khó nói được thành lời.
Mười năm đau khổ hình như cũng chẳng còn là gì nữa.
“Cha?” Tiểu Luyến Luyến ló đầu ra từ đằng sau lưng Trần Y Nặc, cũng ngừng khóc, ánh mắt tò mò nhìn về phía Lâm Phong, có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3486344/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.