Trần Y Nặc cầm lấy ống tay áo hoảng hốt lau vết máu trên mặt anh trai, nhưng lại phát hiện ra tay mình cứ run rẩy không ngừng.
Và máu vẫn cứ chảy.
Cứ chảy mãi.
Không sao lau hết được!
Cô ấy đột nhiên quay đầu, nhìn lão già áo đen bằng ánh mắt khẩn cầu, đau khổ cầu xin:
"Tiền bối, chúng tôi sai rồi, xin ông hãy mau cứu anh trai tôi đi, cầu xin ông!"
Adv
Nhìn thấy lão già áo đen không nói lời nào, cô ấy lại nhìn về phía Giang Quân Lâm, run rẩy nói:
"Giang Quân Lâm, tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi, anh mau cứu anh trai tôi đi, tôi không muốn anh tôi chết đâu!"
Giang Quân Lâm nghe vậy thì hơi thay đổi sắc mặt.
Anh ta không ngờ Trần Y Nặc lại muốn kéo mình xuống nước, lúc này anh ta cáu kỉnh quát:
Adv
"Con khốn! Bây giờ mới biết đi tìm tôi à? Ngay từ lúc cô tìm tới Lâm Phong thì giữa tôi và cô đã phân rõ giới hạn rồi!"
"Em gái, đừng... Đừng nhờ bọn họ."
Trần Thiên Hủ suy yếu nói.
Anh ta cảm giác như sinh mệnh của mình đang trôi đi nhanh chóng, máu trong cơ thể đang tuôn ra không ngừng, xương cốt cũng đã nát hết, sống đến lúc này hoàn toàn là nhờ ý chí.
"Anh trai... Hu hu hu."
Trần Y Nặc bất lực ôm lấy anh trai, ánh mắt tuyệt vọng, đầu óc trống rỗng, cơ thể run rẩy không ngừng vì sợ hãi.
"Haiz! Một cặp anh em tình nghĩa sâu nặng! Lão phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3483896/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.