Mà bây giờ, mãnh thú cơ bản đều đã biến mất, ít có thể thấy được!
Có thể còn sót lại một ít ở sâu trong núi rừng thăm thẳm, nhưng chắc chắn là không nhiều lắm!
Vì thế Lâm Phong nghi cuộn vải bố cũ nát này chính là một tấm da Ảo Mạc.
Có thể bên trên có ghi lại thuật pháp tu chân nào đó, nếu quả thật là như vậy thì lần này lãi to rồi!
Đúng lúc này.
Một giọng nói nhẹ nhàng phá vỡ sự yên tĩnh trong sân:
Adv
"Một vạn quá ít, tôi ra giá một triệu!"
Vừa dứt lời thì toàn trường đã lập tức xôn xao, xì xào.
Tất cả mọi người đều bối rối.
Chuyện gì thế?
Adv
Vẫn còn có người đấu giá tiếp sao?
Lẽ nào thứ này là bảo bối gì đó hả?
Bọn họ di chuyển tầm mắt, phát hiện người ra giá ở trong phòng bao Địa Tự số 2!
Đây chẳng phải là phòng bao của nhà họ Giang sao?
...
Mà bên trong phòng bao Địa Tự số 2.
Giang Quân Lâm nằm trên ghế massage nhìn bàn đấu giá bên ngoài, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.
"Giang Quân Lâm, anh có ý gì? Anh lãng phí một triệu để mua cái này hả? Có phải bị điên rồi không?"
Trần Y Nặc hơi không vui nói.
"Không được sao? Tôi nhiều tiền, không thể đấu giá thứ mà tôi thích sao?"
Giang Quân Lâm từ tốn nói.
"Không phải là do anh thích, mà mục đích của anh là muốn khiến Lâm Phong ghê tởm mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3483884/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.