"Ngài Lâm, cậu đối xử với em gái tôi như vậy ngay trước mặt tôi có vẻ không ổn lắm nhỉ?”
Vẻ mặt Trần Thiên Hủ hơi khó coi.
"Vậy ư! Vậy thì anh cút đi đi, thế sẽ không tính là trước mặt anh nữa rồi!” Lâm Phong hờ hững nói.
Nghe vậy, nét mặt Trần Thiên Hủ đơ ra, trong mắt có một tia sáng sắc lạnh sượt qua.
Lâm Phong này liệu có hơi kiêu căng quá đà hay không? Cậu ta cho rằng nhà họ Trần mình giống đám rác rưởi vô tích sự của Phong Vân Bang đó ư?
Adv
"Lâm Phong, anh ấy là anh trai tôi, anh chú ý một chút!"
Trần Y Nặc bĩu môi.
"Được thôi!"
Adv
Lâm Phong gật đầu bất đắc dĩ.
Lâm Phong anh không sợ trời không sợ đất, coi mạng người như cỏ rác, coi chúng sinh bằng con kiến, lại chỉ mềm lòng với duy nhất người phụ nữ trước mắt.
Cũng chẳng phải mù quáng vì tình yêu! Mà do cõi lòng thấy áy náy, cảm giác bản thân đã để Y Nặc chịu rất rất nhiều thiệt thòi.
"Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?" Lâm Phong nhìn về phía Trần Thiên Hủ.
"Sao cậu biết tôi có chuyện tìm cậu?" Trần Thiên Hủ híp mắt lại.
"Anh bị mất não à?"
"Anh không có chuyện tìm tôi thì chẳng lẽ tới đây tán gẫu khoác lác với tôi?”
“Nếu là vậy thật thì Y Nặc ở lại, anh đi được rồi! Tôi chẳng ham thích gì việc tám phét với anh.”
Lâm Phong điềm nhiên nói.
Trần Thiên Hủ nghe vậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3483879/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.