Đàm Thiên Hồng và Chu Vân Mai liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hơi động.
Đây không thể nghi ngờ được là một cơ hội đánh lén rất tốt, nhưng hai người bọn họ vừa rồi quả thực là đã bị kinh hãi, trong lòng vẫn còn chột dạ.
"Quả cầu nhỏ màu vàng này cũng là đồ cổ à?"
Lâm Phong lấy ra một quả cầu vàng nhỏ từ bên trong bình cổ trên kệ, quay người lại nhàn nhạt hỏi.
Đàm Thiên Hồng không hiểu ý tứ trong hành động này của Lâm Phong, ông †a cười khan một tiếng nói:
"Tư Đồ Hạo rất thích thu thập những thứ này, tôi nghĩ có lẽ là đồ cổi" "Đồ tốt như vậy, tôi tặng cho ông nhé?” Lâm Phong nhấc mí mắt lên, mỉm cười nói.
Không biết tại sao, Đàm Thiên Hồng nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong thì trong lòng run rẩy.
Một nỗi sợ hãi cực lớn xông lên đầu trong nháy mắt. Cậu ta muốn gϊếŧ mình! Cậu ta muốn gϊếŧ mình!
Đàm Thiên Hồng có một loại dự cảm mãnh liệt, loại dự cảm này khiến chân ông ta nhữn ra, quỳ thẳng xuống đất.
Mà trong khoảnh khắc ông ta quỳ xuống kia, Lâm Phong đã bắn quả cầu nhỏ màu vàng trong tay ra.
"Vυ"t!"
Quả cầu vàng nhỏ bay sượt qua đỉnh đầu của Đàm Thiên Hồng, làm vỡ đầu của một vị võ giả Hoàng Cảnh đứng ở sau lưng.
“Rầm!"
Máu tươi hòa lẫn vật chất màu trắng bản lên mặt Chu Vân Mai ở bên cạnh.
"A!!!"
Chu Vân Mai hét rầm lên.
Thân thể nở nang run rẩy kịch liệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3435311/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.