"Anh Thiên Hủ, Y Nặc! Hai người ăn trước đi, tôi vào nhà vệ sinh một lúc!" Lúc này, Giang Quân Lâm cười một tiếng rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh. 
Nhưng vừa mới đi vào nhà vệ sinh, vẻ mặt của anh ta lập tức trở nên lạnh lùng, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Tư Đồ Hạo, hạ giọng nói: 
"Đường chủ Tư Đồ, hôm qua tôi nhờ ông giải quyết Lâm Phong, ông đã phái người chưa?” 
"Tôi đã nói với Vân Tam Thủy rồi!" 
"Vân Tam Thủy? Là võ giả trung kỳ Huyền Cảnh của Đệ Nhị Đường Khẩu ông đó sao?" 
"Đúng thế! Mặc dù Vân Tam Thủy là trung kỳ Huyền Cảnh, nhưng cho dù đối đầu với cường giả hậu kỳ Huyền Cảnh thì cũng có sức để đấu một trận, thực lực tên Lâm Phong đó khoảng chừng đang ở sơ kỳ Huyền Cảnh, hoàn toàn có thể dễ 
dàng kiểm soát!" 
"Tốt lắm! Với cả, tôi đã thay đổi ý định rồi! Tôi muốn Lâm Phong không sống qua được đêm nay, tôi muốn nó chết ngay bây giờ!" 
"Được" 
Sau khi cúp máy, Giang Quân Lâm đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh ta không khỏi khẽ bật tiếng cười khẩy: 
"Lâm Phong, tôi vốn muốn cho cậu sống thêm mấy ngày, là do cậu tự chuốc lấy đấy!" 
"Một tên rác rưởi mà cũng dám đấu với tôi à?" 
Bên kia. 
Sau khi Lâm Phong gửi tin nhắn cho Trần Y Nặc xong thì rời khỏi khách sạn, đi chậm rãi về phía nhà mình. 
Cũng không đi được bao xa. 
Anh đã phát hiện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3433804/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.