Vương Xung lập tức đứng dậy, cười tủm tỉm nói: 
"Cậu em Lâm, cuối cùng cậu cũng tới rồi!" 
Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu. 
Anh tìm một chiếc ghế sô pha rồi ngồi xuống, tùy ý quan sát qua căn phòng sau đó hỏi: 
"Ông nói trong điện thoại là có thứ tốt muốn đưa cho tôi, ý là sao?" 
"Cậu em Lâm, đừng vội chứ! Bây giờ hãng còn sớm, chúng ta đánh bài poker gϊếŧ thời gian đi đã." 
Vương Xung vừa cười vừa nói. 
"Đánh bài poker?" 
"Đúng đó! Ba chúng ta chơi đấu địa chủ, hẳn là cậu em Lâm sẽ chơi chứ?" Lâm Phong nghe vậy thì nhìn Vương Xung thật sâu. 
Chẳng lẽ, hành động này có ý nghĩa đặc biệt gì đó? 
Anh cũng không tin đường đường là Chủ tịch Hội đồng quản trị của một tập. đoàn lớn mà lại nhàm chán thế này. 
"Được! Vậy tôi chơi với mấy người một lát!" Đến cũng đã đến rồi, Lâm Phong suy nghĩ một hồi rồi vẫn gật đầu đồng ý. 
"Ha ha, cậu em Lâm, tôi đã làm việc thì cậu cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu thất vọng đâu!" 
Vương Xung cười. 
Cứ như thế. Ba người ở trong một căn phòng, đánh không biết bao nhiêu trận đấu địa chủ. Thấy trời đã gần tối. 
Lâm Phong mới thở hắt ra, ném bài poker trong tay xuống, vẻ mặt không vui nói: 
"Rốt cuộc là có chuyện gì đây? Mau nói nhanh chút đi, tôi lãng phí quá nhiều thời gian ở đây với các người rồi!" 
Anh vốn tưởng rằng Vương Xung muốn mượn chuyện đánh bài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3433794/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.