So với Lâm Phong vô liêm sỉ, hành động của Giang Quân Lâm quả thực quá tốt! 
Nếu như ngày xưa mối tình đầu của mình là Giang Quân Lâm thì tốt biết mấy? Đáng tiếc trên đời này không có nếu như! 
Trái tim cô ấy đã bị thương chỉ chít, khó có thể thích thêm một người đàn ông nào nữa. 
Cô ấy nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.” “Không cần khách sáo, chỉ một thời gian nữa thôi là chúng ta kết hôn rồi!” 
Giang Quân Lâm xoay người qua, muốn đưa tay nắm lấy tay Trần Y Nặc, nhưng Trần Y Nặc lại tránh đi theo bản năng. 
Điều này khiến trong mắt anh ta thoáng qua chút bất mãn. 
Đã đến nước này rồi, còn rụt rè cái gì chứ? 
Chỉ có điều anh ta cũng không thể hiện gì cả, chỉ lúng túng thu tay về. “Cho tôi chút thời gian đi.” 
Trần Y Nặc bình tĩnh nói. 
“Đương nhiên rồi! Là do tôi đường đột quá, em lại là một cô gái tốt, đáng tiếc cứ gặp phải đàn ông tồi 
Giang Quân Lâm nhẹ nhàng nói. 
Trần Y Nặc không đáp lời, chỉ đưa mắt ra nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì. 
Lúc này, hình như Giang Quân Lâm nghĩ tới điều gì đó, quay sang Giang Thiên Hòa nói: 
“Ông nội hai, chú Dương nói có thể là nhà họ Tần để sát thủ của Huyết Thủ bắt cóc Ninh Ninh. Ông cảm thấy thế nào?” 
“Có khả năng này! Lão già họ Tần kia đột phá Thiên Cảnh, hiện tại nhà họ Tân đang bành trướng. Muốn làm chuyện gì mờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3433764/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.